Buổi tối Đồng Miên Miên được Bách Gia Yến đỡ ra ngoài phòng khách ăn cơm. Cô nhìn quanh căn nhà tuy không lớn nhưng ấm cúng này có chút hiếu kì. “Bách Gia Yến, anh cũng có nhà sao?” Câu hỏi cô thốt ra hết sức ngây thơ, có chút buồn cười khiến Bách Gia Yến nhướng mày, anh đẩy đĩa thịt xuống bàn, tháo tạp dề trên cổ ra. “Em thấy tôi không nên có một ngôi nhà à.” Đồng Miên Miên lườm Bách Gia Yến một cái rồi bĩu môi. “Tôi cứ tưởng anh cả đời chỉ biết đi lừa gạt phụ nữ rồi lang thang ở các khách sạn cao cấp.” Bách Gia Yến hơi khựng mình lại, nụ cười trên môi đông cứng. Hình như chính bản thân anh đã gây dựng nên một Bách Gia Yến xấu xa trong mắt Đồng Miên Miên rồi, không trách được, anh sai thì đúng là anh sai. Anh ngồi xuống ghế đối diện cô, thuận miệng cười trầm. “Nếu em thích thì từ giờ tôi không gặp gỡ bất kì người phụ nữ nào.” Đồng Miên Miên chợt cứng họng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Bách Gia Yến. Chẳng phải cứ duy trì mối quan hệ bạn bè là rất tốt sao, Bách Gia Yến bỗng thay đổi thái độ với cô, hơn nữa rất thật lòng khiến cô khó ứng xử. Bách Gia Yến hiểu Đồng Miên Miên chưa muốn tiếp nhận mình nên cũng không nói gì liên quan đến vấn đề vừa rồi nữa, trực tiếp vươn tay lấy bát của Đồng Miên Miên xới cơm. “Vì là ở một mình nên nhà khá nhỏ, mua một căn nhà to thì thấy lạnh lẽo quá, em không chê chứ.” Đồng Miên Miên vội vàng lắc đầu, cô tỏ vẻ thích thú với cách bài trí gọn gàng lại đơn giản của căn nhà này, khắp nơi đều đem lại cho người nhìn cảm giác thần bí nhưng ôn hòa. “Không có, tôi rất thích căn nhà này.” “Vậy từ giờ hãy ở lại đây đi.” Đồng Miên Miên tròn xoe mắt quay về nhìn Bách Gia Yến. “Ý tôi là tạm thời, dù sao em cũng chưa có nơi để đi.” “Ừm… Cảm ơn anh.” Cô gật đầu. “Ăn nhiều một chút, em đang có…” Chợt Bách Gia Yến hơi dừng lại, anh nhìn Đồng Miên Miên đang im lặng chờ mình nói hết câu, bèn bào chữa. “Em đang có bệnh.” Đồng Miên Miên nghi ngờ xong lại thôi, cô cầm lên bát cơm rồi nhìn đồ ăn trên bàn. Đều là những món ăn đơn giản của gia đình khiến cô ấm lòng đến lạ, trước kia cô cũng hay nấu những món này, vừa dễ ăn vừa ngon nữa. “Một thiếu gia háo sắc như anh cũng biết nấu ăn cơ đấy, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi.” “Không cần khách sáo.” Bách Gia Yến cười thoải mái, có chút tự cao vì lời khen vừa rồi. Ăn cơm xong xuôi vì để trả công Bách Gia Yến đã vất vả nấu cơm, Đồng Miên Miên một mực nằng nặc muốn rửa bát giúp anh. Vì không cãi được cô, Bách Gia Yến đành đứng bên cạnh vừa hàn huyên vừa nhìn Đồng Miên Miên rửa bát một cách thuần thục. Cô nói nói rồi lại cười cười, Bách Gia Yến nhìn cô rất hài lòng, dần dà ánh mắt di chuyển xuống vòng eo của Đồng Miên Miên. Hôm trước đi công viên vô tình đỡ được eo của Đồng Miên Miên, anh đã nghĩ cô mập lên, thật không ngờ là đang mang thai. Vậy chẳng phải nếu lúc đó anh không kịp đưa tay ra cái thai sẽ… “Anh đang suy nghĩ gì mà xa xăm thế.” Đồng Miên Miên rửa bát xong, cô quay đầu sang thì thấy Bách Gia Yến đang thẫn thờ, không biết những gì cô vừa nói có nghe không nữa. Bách Gia Yến đứng dậy, anh lắc đầu cho qua rồi đỡ Đồng Miên Miên về phòng. “Nhà anh có mấy phòng vậy?” Đồng Miên Miên tò mò. “Yên tâm, hai phòng.” Đồng Miên Miên quả nhiên yên tâm mà ngồi xuống ghế sofa, một cốc sữa nóng nhanh chóng được đưa đến trước mặt cô. Cô ngoan ngoãn uống một nửa rồi đặt xuống bàn cảm ơn Bách Gia Yến. “Người nhà của anh đâu?” Đồng Miên Miên chợt nhớ ra mới hỏi. Lẽ nào Bách Gia Yến đã ra ở riêng sao? Nghe được câu hỏi này khuôn mặt Bách Gia Yến dần trở nên u ám tám phần, xong vẫn trả lời hờ hững. “Tôi còn mẹ thôi, bà ấy ở Anh Quốc.” Đồng Miên Miên à một cái, hình như cô hỏi một câu không nên hỏi thì phải. “Anh nên ở gần bà ấy, hoặc đưa bà ấy về đây. Người già rất muốn ở cạnh con cháu.” “Ừm…” “Anh thật hạnh phúc vì còn có mẹ. Tôi chẳng còn ai hết.” Đồng Miên Miên cười ngây ngốc, cố dùng một câu nói để an ủi Bách Gia Yến vì đã nhắc tới chuyện không vui. “Đồng Miên Miên.” Bất chợt Bách Gia Yến gọi tên cô một cách nghiêm túc. Cô xoa xoa tay một cách rè rặt, chờ đợi câu nói tiếp theo của Bách Gia Yến. “Em vẫn chưa suy nghĩ xong sao?” “Suy nghĩ?” Cô khó hiểu. “Về vấn đề làm bạn gái tôi.” Anh hơi nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô. Đồng Miên Miên thoáng run rẩy, cô mím môi nhìn xuống. “Tôi…” “Những lời tôi nói với em, nửa câu nói dối cũng không có. Tôi không ép em, tôi muốn em cứ từ từ mà suy nghĩ. Miên Miên, làm bạn gái tôi nhất định em sẽ có một mái ấm hạnh phúc, tôi có thể chăm sóc em.” Đồng Miên Miên rưng rưng. Cô buồn rầu không trả lời, đó là khi Bách Gia Yến chưa biết chuyện cô mang thai, nếu anh biết cô mang thai con của người khác rồi liệu có còn muốn cùng cô xây dựng một gia đình? “Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô vội vàng đưa tay lên lau khóe mắt mỉm cười. “Tôi buồn ngủ rồi, tôi sẽ đi ngủ trước.” “Được.” Bách Gia Yến có hơi vui vẻ trước câu trả lời của Đồng Miên Miên, đỡ cô lại giường ngồi. Nửa tháng trôi qua Đồng Miên Miên đã ở lại nhà của Bách Gia Yến. Vết thương đều đã khỏi, cô đã có thể tự do đi lại mà không thấy đau nữa, cũng trong thời gian này cô phát hiện ra bụng mình to hơn. Trước mặt Bách Gia Yến Đồng Miên Miên chỉ có thể mặc đồ rộng rãi thoải mái, đến cả ăn uống cô cũng tranh nấu cơm để làm những món dễ nuốt dễ ngửi, đề phòng nghén ngay trước mặt anh thì thật khó nói. Cô định rằng sẽ rời khỏi nhà Bách Gia Yến nhanh nhất có thể mà không để cho anh biết. Đầu thu rồi, trời mát mẻ ban ngày, se lạnh về đêm, hôm nay cô và Bách Gia Yến cùng nhau ra ngoài dạo phố để thoải mái tinh thần. Bách Gia Yến luôn hết mực quan tâm cô, không rời xa cô dù là một chút, người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ là cặp vợ chồng son. “Muốn mua thêm gì không?” “Đủ rồi mà.” Cô nhìn túi đồ trong tay Bách Gia Yến rồi lắc đầu. “Ai da, ai thế này?” Bỗng phía trước cất lên một âm giọng quen thuộc, Đồng Miên Miên chột dạ co rúm đôi môi anh đào, từ từ nhìn lên phát hiện ra là Mặc Thưởng, chồng cũ của cô… Anh ta mặc một bộ quần áo công sở, bên tay mình còn có một người phụ nữ trẻ trung. Đồng Miên Miên định bơ đi mà kéo Bách Gia Yến đi qua, ai ngờ Mặc Thưởng không dễ dàng để cô đi như vậy. “Ngủ với bạn thân tôi rồi, giờ còn ra ngoài cặp kè với đàn ông khác. Đồng Miên Miên, sao trước nay tôi không phát hiện ra cô rẻ mạt thế.” Mặc Thưởng liếc nhìn Bách Gia Yến. Đồng Miên Miên chết lặng, cô sợ hãi tất cả… “Anh là ai?” Bách Gia Yến không nhịn được định tiến tới thì bị Đồng Miên Miên níu tay lại. “Tôi? Tôi đương nhiên là người chồng đáng thương bị vợ cắm cho quả sừng to đùng trên đầu với bạn thân tôi rồi. Đồng Miên Miên, có lẽ nào cô đã hết đát rồi không? Bị Hoắc Từ Minh đuổi đi rồi à? Ha ha!” “Mặc Thưởng, anh đừng quá đáng.” Cô lạnh giọng. Nhìn Đồng Miên Miên cố tỏ ra mạnh mẽ, gắng gượng trước tình cảnh không mấy vui vẻ này nơi đông người, Bách Gia Yến chủ động kéo tay Đồng Miên Miên đi qua bọn họ, mặc kệ Mặc Thưởng cao giọng sỉ nhục phía sau. Vừa đi anh vừa rút điện thoại gọi cho ai đó. “Điều chuyển Mặc Thưởng, chồng cũ của Đồng Miên Miên đi nơi khác công tác cho tôi, càng xa càng tốt, đến nơi nghèo nàn nhất càng tốt. Tốt nhất là đến Châu Phi.” Đồng Miên Miên tròn mắt kinh ngạc. Bách Gia Yến có thế lực gì sao? Thần thái này thật giống ai đó…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]