Chương trước
Chương sau
Nguyệt Dao ngu ngốc. Đây chính là hậu quả.

Bởi vì mấy con trùng đó càng thích nữ giới hơn, cho nên giao hợp với nữ giới có thể khiến cho mấy con trùng đó thâm nhập hết vào cơ thể nữ giới.

Thế nhưng số lượng trùng trong cơ thể Tử Hoàn rất lớn, cộng thêm trong người Nguyệt Dao cũng có, cô ta không chết đã là kỳ tích rồi.

Nguyệt Dao biến thành thế này, Thương Lan cũng không nói ra được bản thân mình cảm thấy thế nào, không cảm thấy đau lòng, chỉ là... muốn làm gì đó cho cô ta theo bản năng.

“Thương Lan ca ca.” Nguyệt Dao lắc lắc cánh tay của Thương Lan, “Nguyệt Dao muốn hôm...”

“Rửa tay sạch sẽ đã” Thương Lan dắt Nguyệt Dao đứng lên.

Nguyệt Dao lại ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt dơ bẩn lập tức đầy lệ, “Không, người ta muốn hôn cơ, Thương Lan ca ca trước đây vẫn thường hôn người ta.”

Thương Lan cau mày, hắn hôn cô ta lúc nào chứ?

“Ta đi tìm sư phụ, sư phụ sẽ hôn ta.” Nguyệt Dao đột nhiên bò từ mặt đất lên, kéo vạt váy chạy ra ngoài.

Thương Lan nhìn theo bóng Nguyệt Dao, cũng không đuối theo, chỉ nhìn vào hư không như đang suy nghĩ gì.

Nguyệt Dao chạy đi tìm Tử Hoàn, Tử Hoàn đang thương lượng cùng với người khác làm sao đổi chiến với Đông Kính, kết quả là Nguyệt Dao đột ngột xông đến.

Một đám người bị ép phải ngừng lại. Đây không phải là lần đầu tiên.

Nếu như không phải thấy Nguyệt Dao vì đại cuộc mà thành ra thế này, cộng thêm Ngọc để có vẻ dung túng cô ta, thì họ đã sớm nhốt cô ta lại rồi.

Nguyệt Dao lao thẳng vào người Tử Hoàn, bàn tay dơ bẩn nắm lấy y phục của Tử Hoàn, lập tức để lại dấu tay đen xì xì trên đó.

“Sư phụ hôn hôn.”

Tử Hoàn cau mày lại, bây giờ đứng trước đại địch, đương nhiên không có ai chăm sóc Nguyệt Dao, trên người cô ta có một mùi chua rất khó ngửi.

Cách xa khả năng là không ngửi được, thế nhưng ở gần thế này, cái mùi đó lập tức bay vào mũi hắn.

“Sư phụ đang làm việc, con ra ngoài trước đi.” Tử Hoàn không chịu nổi cái mùi đó, cố găng dịu giọng.

“Không muốn, muốn hôn hôn.” Nguyệt Dao chu môi ra, tiến lại gần miệng Tử Hoàn.

Tử Hoàn đen mặt.

“Hồ nháo”.” Hắn đẩy Nguyệt Dao ra, ánh mắt quét lên những người khác một cái.

* Hồ nháo: hồ đồ.

Mấy người kia lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn qua bên này.

“Hu hu hu, sư phụ hung dữ với người ta.” Nguyệt Dao khóc lớn lên, không ngừng tiến lại gần cơ thể Tử Hoàn Tử Hoàn đau đầu, lại không thể trực tiếp đánh cô ta.

“Các ngươi quay về trước đi, sau này sẽ bàn tiếp.” Tử Hoàn cho mấy người kia rời đi.

Đợi trong phòng không còn ai, Tử Hoàn mới dẫn Nguyệt Dao đang làm ầm ĩ đi về phía sau phòng, cởi sạch đồ trên người cô ta rồi ném vào trong bồn tắm tắm mấy lần.

Trong người hắn vẫn còn một ít tiểu trùng, cần phải xử lý triệt đế mới được.

Đứng trước quyền lực và lợi ích, đối với đàn ông mà nói, thì phụ nữ chỉ là vật lệ thuộc.

Lúc có điều kiện có thể sủng ái ngươi đến tận trời nhưng lúc cần ngươi trả giá, cho dù có phải lấy mạng của ngươi bọn họ cũng không chớp mắt lấy một cái.

Gần đây Thời Sênh cùng một đám yêu thú chơi bời dưới nhân gian.

ừm, không phải cô dẫn đám yêu thú này đi chơi bời, là đám yêu thú này dẫn cô đi chơi bời.

Cô thực sự không hiểu, bọn chúng tại sao lại thích mình như thế?

Cô cũng không để lộ ra vầng sáng kỳ quái nào a!

Cùng một đám cầm thú chơi bời làý gì.

“Lão đại, lão đại, phía trước có thành trì, chúng ta có đi giết không.”

Thời Sênh nằm trên một cái ghế mây, chán ghét nói: “Giết cái gì mà giết, cả ngày chỉ biết giết, có chút mục tiêu đi được không hả”

“Chúng ta có mục tiêu mà” Yêu thú đó không phục, “Chúng ta dốc lòng muốn bá chiếm tam giới”

Mẹ kiếp, đám yêu thú này còn có mục tiêu trâu bò như thê sao?

Hoàn toàn không nhìn ra.

Thời Sênh ngước mắt lên nhìn yêu thú đó một cái, sau đó không nói gì lắc đầu.

Bộ dạng kinh sợ thể này còn muốn xưng bá thế giới, ngươi đểĐông Kính ở chỗ nào hả.

Người ta mới là nhân tài có thể xưng bá thế giới đó.

“Lão đại, lão đại, ngài tin chúng ta đi, chúng ta nhất định có thể mà” Mặt chúng yêu thú đầy vẻ kiên định.

“Lên đi, Pikachu!” Thời Sênh chân thành gật đầu.

“Lão đại, ngài đi mở đường cho chúng ta nhé!” Bọn yêu thú vẻ mặt thành khấn.

Thời Sênh: “...” Cho nên tác dụng của cô rốt cuộc là cái gì?

Thời Sênh kiên quyết không đi.

Đám yêu thú đó không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi phóng túng.

Đối diện với người phàm, bọn chúng gần như Vô địch không gì sánh được.

Dường như Yêu thú trời sinh đã có thái độ thu địch đối với giống loài hai chân đó, nhốt hết người trong thành lại.

Làm lương thực dự trữ.

Thời Sênh không nói gì nhìn hành vi của đám yêu thú này, còn biết dự trữ lương thực.

Mẹ nó chứ, các ngươi đều không ăn thịt người, tích trữ lương thực làm cái gì!

Đúng rồi, đám lạ lùng này từ trước đến nay đều không ăn thịt người, nói cái gì mà ăn thịt người rồi sau này sẽ dê có tâm ma.

Tâm ma cái của khỉ!

Các ngươi đã muốn xưng bá thế giới rồi còn lo lắng tâmma, đúng thật là... Thiếu năng!

Muốn thành đại sự thì phải không để ý đến mạng sống.

Đáng đời đám yêu thú này từ thời kỳ hồng hoang đã muốn xưng bá thế giới, đến hiện tại vẫn chưa xưng bá thế giới được.

Thời Sênh cùng đám yêu thú đó đi ngao du đến không ít nơi, bất tri bất giác, đám yêu thú dường như đã chiếm đóng cả nhân gian này rồi.

Nhân loại đổ hết thù hận lên đầu Thời Sênh. Thời Sênh thề, cô thật sự không làm gì cả.

Chỉ là lúc đám yêu thú đánh nhau, cô bê băng ghế ra cắn hạt dưa ngồi xem thôi mà.

Sau đó đám ngu ngốc kia đánh xong rồi, hưng phấn chạy qua bên này mong được khen.

Kết quả là cô liền bị toàn nhân loại nhớ đến, Vinh dự leo lên ngôi số một trong danh sách đen của nhân loại.

Thời Sênh tỏ vẻ: bản cô nương bị oan!

Sao các người lại vô lý như thế hả, rõ ràng kẻ động thủ với các ngươi là đám cầm thú kia mà.

Dựa vào cái gì mà hận một mình bản cô nương.

“Lão đại, lão đại, ngài xem mấy tên tiểu bạch kiểm này nhìn không tồi, có cần giữ lại để làm ấm giường cho lão đại không!” Mấy con yêu thú hoá thành hình người đẩy một người đàn ông đến trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh bắt chéo hai chân lên không chút hình tượng, tròng mắt híp lại một nửa, ánh mắt bình tĩnh quét qua mấy con yêu thú hình người.

Để dễ phân biệt, Thời Sênh đặt tên cho mấy con yêu thú đó, phân theo dáng người từ cao đến thấp, xếp từ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục trở đi.

Ban nãy nói chuyện là con yêu thú có thân ảnh lớn nhất, Nhất Nhất.

Ủ, là tên kép, không sai, chính là dễ thương như thế đấy.

Một đám hán tử cao to lực lưỡng được gọi tên kép, hình ảnh không quá đẹp.

“Yêu nữ, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục, cho dù ngươi đạt được thân thể của chúng ta cũng không có được trái tim của chúng ta đâu...”

“Yêu nữ, đừng cho là chúng ta sợ ngươi, có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra, chúng ta đánh tay đôi.”

Thời Sênh chỉ tay vào gã muốn đánh tay đôi kia, “Tam Tam, lôi hắn xuống ra sức đánh.”

“Dạ? Nhưng mà tên tiểu bạch kiểm này đẹp trai nhất mà” Tam Tam gãi đầu.

Không phải nhân loại đều thích người có bộ mặt Xinh đẹp sao?

Tên tiểu bạch kiểm này là người đẹp nhất trong miệng mấy người đó, sao lão đại vẫn kêu hắn đánh thế.

“Ngươi có thể không đánh vào mặt của hắn." Thời Sênh cười nhẹ mê hoặc.

Tam Tam tỉnh ngộ, “Đúng dúng, có thể không đánh vào mặt” Hắn túm lấy gã đàn ông kia lôi ra ngoài.

“Yêu nữ, có bản lĩnh thì ngươi thả tara.”

Thời Sênh chống cằm, khoé môi khe khẽ cong lên, nhẹ phun ra mấy chữ, “Không có bản lĩnh.”

“Yêu nữ, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, con tiện nhân ngươi, đồ rắn độc.”

“Mẹ kiếp, dám mắng lão đại của chúng ta, đừng để ý đến mặthẳn nữa, đánh thật mạnh cho ta, chúng ta lại tìm cho lão đại một tên tiểu bạch kiểm khác”

Thời Sênh: “...” Không muốn tiểu bạch kiểm mà.

Còn nữa, cái từ tiểu bạch kiểm này không phải là dùng như thế đâu!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.