Khi Lương Cách tỉnh lại, đúng lúc cô nhìn thấy một thi thể nằm cách mình không xa, trên người toàn là máu, đang trừng mắt nhìn cô.
Bên trong dường như vẫn còn vương vấn sự kinh hoàng và không cam tâm.
Bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Thiếu chút nữa cô hét lên.
Có thể là bởi vì sợ hãi quá độ, cô đột nhiên mất giọng, không phát ra được âm thanh gì.
Tay chân lạnh cóng, máu toàn thân như bị đông cứng lại.
Cô nhớ hình như mình có nghe người nào đó nói tên của chị Di Nại, sau đó nghe chúng nói là muốn bắt chị ấy.
Cô gọi điện cho chị ấy, sau đó cô bị đám người đó bắt đi, bời vì cô la hét ồn ào, nên bọn chúng đã đánh cô ngất đi...
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Người bắt cô sao lại chết hết ở đây?
Chị Di Nại đâu!!
Lương Cách không biết phải làm thế nào để đứng dậy, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau rơi xuống, trong lòng bị khủng hoảng đến tột độ, cô cố gắng nhúc nhích lấy điện thoại ra.
Phải gọi điện thoại, đôi tay đang run cầm cập ấn trên điện thoại.
Lương Cách lẩm bẩm một lúc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, vẫn còn có người, cô cũng phải chết sao?
Tiếp theo cô bị ôm chặt bởi một cái ôm lạnh như băng.
"Cứ coi nó như là một cơn ác mộng, quên nó đi là tốt nhất." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Chị Di Nại…
Cảm giác mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130339/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.