Thời Sênh chẳng hỏi Tây Ẩn vì sao không từ mà biệt, bởi có những chuyện không nên hỏi thì hơn.
Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn ở bên, là đủ rồi.
Lúc Thời Sênh và Tây Ẩn trở về, bên ngoài thành cổ có người đang chờ, thấy Thời Sênh quay về liền tiến đến.
"Điện hạ, Thân Vương nói người nên qua chỗ Thụy Y Điện hạ tá túc một thời gian ạ!" Rồi người hầu ấy đưa cho Thời Sênh một chùm chìa khoá.
Thời Sênh gật đầu, "Cha nuôi có thể xử lí ổn thoả chứ?"
Chắc hẳn Khắc Nhĩ định moi thông tin gì đó từ miệng cô ta?
"Yên tâm đi ạ, Thân Vương có chuyện gì mà không xử lí ổn thoả đâu!" Người hầu kia tỏ vẻ tôn sùng, đồng thời dòm dòm Tây Ẩn đứng kế bên, lập tức hít một hơi lạnh… "Điện hạ, Thân Vương nói người qua tới chỗ Thụy Y Điện hạ thì gọi điện thoại cho ngài ấy!"
"Ừ, ta biết rồi, ngươi trở về đi!"
Người hầu kia bước qua một bên, cung tiễn xe của Thời Sênh rời đi.
Thụy Y có nơi ở riêng, nhưng không phải là thành cổ mà là một dạng biệt thự nhỏ.
Thụy Y không có ở đây, nên Thời Sênh bước thẳng vào trong.
"Anh muốn ở đây với em sao?" Thời Sênh nhìn Tây Ẩn đang thay giày, hỏi như đang cười.
Vành tai Tây Ẩn đỏ ửng, nhưng sắc mặt không thay đổi, "Ừ."
"Không sợ em làm gì anh sao?" Cô áp sát Tây Ẩn, ngọt ngào hỏi.
Tây Ẩn thoáng ngưng lại chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130325/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.