Ngay khi Lăng Hương nghĩ Thời Sênh sẽ hỏi chủ nhân mình là ai, thì lại nghe cô nói thế này!!!
"Muốn chết nằm hay chết đứng?"
Lăng Hương: "!!!"
Không hỏi chủ nhân là ai sao?
Mặt mọi người xung quanh đều đầy vẻ quỷ dị, không phải lẽ ra cô ấy nên hỏi vì sao lại giả mạo cô ấy sao?
"Cho mày ba giây suy nghĩ."
Lăng Hương run cả người, chọn không chết có được không.
Chủ nhân, ở đây có quái vật, mau tới cứu tôi.
"Ba."
Thời Sênh cười nâng tay, mũi kiếm như hàn quang lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm vào tim Lăng Hương.
Con ngươi Lăng Hương trừng lớn, không phải cho ba giây sao? Một hai bị cô ăn mất rồi à?
Vì sao lại thấy đau như vậy...
Huyết Tộc là trường sinh bất tử, thứ bình thường căn bản không thể giết cô ta.
Vì sao cô ta lại cảm thấy cái chết cách mình không xa.
Lạnh quá...
Đỗ Tuyệt nhìn thân thể Lăng Hương hóa thành tro mới kịp phản ứng lại, không ai ngờ được rằng cô nói động thủ là động thủ ngay.
"Di Nại, sao lại giết cô ta! Cô ta giả mạo cô, mục đích không rõ ràng, sao lại giết cô ta, có phải cô chột dạ không."
Thời Sênh chậm rãi lau khô vết máu trên kiếm, "Chột dạ cái gì?"
Đỗ Tuyệt: "..." Biết thế quái nào được cô chột dạ cái gì.
"Huống chi, tôi đã đoán được mục đích của cô ta, sao không thể giết." Thời Sênh quay đầu nhìn Đỗ Tuyệt, "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130320/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.