Trong khu rừng giăng đầy sương khói, có hai bóng người đang chầm chậm tiến sâu vào trong.
Xung quanh rất yên tĩnh, không hề nghe thấy một âm thanh nào kể cả tiếng côn trùng, giống như đây là một thế giới chân không.
"Chỗ anh chọn cũng khá thú vị đấy chứ!" Thời Sênh dựa vào gốc gây thở hổn hển, "Còn bao xa nữa?"
"Số Huyết Tộc muốn giết anh nhiều vô số kể." Tây Ẩn bước nhanh vài bước, quỳ xuống trước mặt Thời Sênh, "Anh cõng em."
Thời Sênh không khách sáo, trèo thẳng lên lưng Tây Ẩn.
Tây Ẩn tuy đi rất vững nhưng tốc độ không hề chậm, cuối cùng anh dừng lại tại vách núi, thả Thời Sênh xuống, Thời Sênh còn chưa kịp hỏi gì thì Tây Ẩn đã bế cô nhảy xuống.
Gió lạnh vù vù táp vào mặt cô, lạnh đến thấu xương.
Thời Sênh: "…" Không nói tiếng nào đã nhảy xuống, ít ra cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!
May là vách núi này không sâu, nên rất nhanh đã xuống được tới đáy.
Ánh sáng phía dưới khá ít, Tây Ẩn bế Thời Sênh tiến về trước.
Cuối cùng họ bước vào một sơn động, trong sơn động chỉ có một chiếc quan tài lưu ly bán trong suốt, ngoài ra không có thêm gì nữa.
Tây Ẩn mở chiếc quan tài lưu ly ra, tìm kiếm bên trong, lấy ra được một hộp hình chữ nhật.
Trên chiếc hộp có khắc hình hoa, chim, mây bay, không có khóa nhưng Thời Sênh lại không mở ra được.
Tây Ẩn cười rồi cắn ngón tay mình, nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130315/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.