Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt thấy Thời Sênh thật sự mời được đạo trưởng của núi Vạn Nguyên xuống núi, ngoại trừ vô cùng kinh ngạc ra thì còn có mấy phần vui mừng.
Lần này nữ hoàng sẽ không có gì để nói nữa.
Nhưng chờ đến khi bọn họ nhìn lại vị đạo trưởng kia...
Đại nhân, ngài chắc là ngài không tùy tiện tìm một người đến chứ?
Sao trẻ vậy?
"Thiên Hư đạo trưởng đâu? Đại nhân... Ngài không thể tùy tiện tìm một người đến được!" Tuy vị tiểu đạo trưởng này rất đẹp, nhưng chuyện này cũng không phải cứ đẹp là được!
"Thiên Hư gì, không thấy, cả đạo quan chỉ có mỗi hai người."
Một tên là vị thành niên, một tên...
Có lẽ cũng là vị thành niên.
Nhị Nguyệt: "..."
"Sư phụ đi du lịch ở bên ngoài, núi Vạn Nguyên do ta quản lý. Nếu như hai vị cô nương cảm thấy ta không thể đảm nhiệm được chuyện này, vậy ta quay về là được."
Nhị Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khom lưng hành lễ, "Xin đạo trưởng đừng giận, là chúng ta thất lễ, nếu như ngài là cao đồ của Thiên Hư đạo trưởng, thì tất nhiên có thể đảm nhiệm được chuyện này."
Đây là người mà đại nhân rất vất vả mới mời được xuống, dù sao vẫn tốt hơn so với mấy người đi trước ngay cả gặp còn chẳng gặp được.
Thời Sênh nhảy lên xe ngựa, cũng không quan tâm nhị Nguyệt sắp xếp cho Linh Ước thế nào.
Linh Ước chỉ cảm thấy cô gái này thật khó hiểu.
Hắn cũng không chọc nàng, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130299/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.