Thời Sênh không biết mình đã làm với Linh Ước bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng đến cuối cùng cô không còn một chút sức lực nào, ngủ từ lúc nào cũng không hay.
Đến khi cô tỉnh lại đã là buổi gần tối ngày hôm sau. Cô được ai đó ôm trong lòng, gò má áp sát vào làn da thịt mềm mại bóng nhẵn, bên tai còn nghe từng tiếng nhịp đập của trái tim rõ ràng và mạnh mẽ.
Cô đưa nay sờ sờ, cảm giác thật tuyệt vời!
“A…”
Tay của cô bị ai đó nắm lấy, cầm ra khỏi chăn, vị trí ngón tay hôm qua bị cửa kẹp vào của cô vẫn còn hằn lên hai vết kẹp. Chỗ đó không chỉ thành một vết hằn đỏ mà còn bị sưng vù.
Thời Sênh hơi hơi ngẩng đầu, Linh Ước đang nhíu mày nhìn xuống tay của cô, có lẽ đã nhận ra cô ngẩng đầu lên, mi mắt rủ xuống, gò má không biết làm sao lại bắt đầu đỏ ửng. Nhưng hắn vẫn cố tình làm vẻ mặt lạnh tanh như cũ, giả bộ kiêu ngạo, “Tay phải bôi thuốc.”
“Vết thương nhỏ.” Thời Sênh không để ý đến nó mà thu tay về.
Nhưng con mẹ nó thật sự rất đau.
Ừm, không được để nàng dâu lo lắng, cố gắng chịu đựng!
Linh Ước buông cô ra, đứng dậy tìm quần áo.
Đến lúc này mới phát hiện ra đêm qua hai người vô cùng cuồng nhiệt, quần áo đã sớm không thể mặc nữa rồi.
“Trong tủ có lẽ có quần áo mới.” Thời Sênh chỉ chỉ tay về phía tủ quần áo cách đó không xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/3130284/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.