Chương trước
Chương sau
Thẩm Giai Âm đợi mấy ngày liền, đều không có động tĩnh của Thời Sênh.

Mỗi ngày cô ấy ra ngoài đều có Úc Tửu đưa đón. Bên cạnh Úc Tửu lại có không ít người đi theo, cưỡng ép đưa cô ấy đi căn bản không thực tế.

“Sao hả, bảo cô gọi người cũng không gọi ra được?” Doãn Mạch đứng ở ban công, trong tay cầm rượu vang, nửa cười nửa không cười nhìn Thẩm Giai Âm.

Thẩm Giai Âm chỉ mặc một chiếc váy hai dây, lại cũng không lộ chỗ nào.

Tóc buông xõa, vừa hay chặn phần da lộ ra hơi nhiều trên vai. Cô ta đứng nghiêng trong phòng khách đối diện, nghe thấy lời nói gần như chế giễu của Doãn Mạch, sự bực bội trong lòng càng dâng lên.

“Anh lợi hại như vậy, sao anh không tự mình đi.”

“Cô gái đó rất đề phòng tôi.” Doãn Mạch đi vào phòng khách, “Thẩm Giai Âm, hay là cô mềm lòng rồi?”

“Mềm lòng?” Từ giờ khắc cô ta trùng sinh, cô ta liền thề tuyệt đối sẽ không mềm lòng, “Cô ấy phòng bị anh, càng phòng bị tôi hơn. Dù tôi có nói cho cô ấy Thịnh Dương ở trong tay tôi, cô ấy cũng không có bất cứ động tĩnh nào.”

Dừng một lát, “Lẽ nào cô ấy còn không biết sự tồn tại của Thịnh Dương?”

Doãn Mạch đặt rượu vang sang bên cạnh, đưa tay nắm lấy vai Thẩm Giai Âm, ngón tay trượt từ vai tới ngực cô ta, “Cô ta có thể trong thời gian ngắn như vậy tiếp quản tập đoàn Thịnh Thế. Cô nghĩ cô ấy có thể không biết sự tồn tại của Thịnh Dương sao?”

“Vậy cô ấy sao không liên hệ với tôi… ối…” Thẩm Giai Âm bị Doãn Mạch cấu kêu lên một tiếng, muốn đẩy Doãn Mạch ra. Nhưng động tác của Doãn Mạch càng nhanh hơn cô ta, ôm lấy cô ta ngồi lên ghế sô pha, một tay ôm eo, giam cô ta trên chân mình.

Một tay kia nhào nặn trước ngực cô ta.

Thân hình Thẩm Giai Âm run run, cắn chặt môi không phát ra tiếng.

Thân thể này của cô ta rất nhạy cảm, đặc biệt là người đàn ông này còn biết cô ta nhạy cảm nhất chỗ nào.

Môi Doãn Mạch tiến gần tai cô ta, “Có lẽ cô ấy đang đợi, hoặc là đang điều tra. Đừng quên, bên cạnh cô ấy có Úc Tửu.”

“Khi Thịnh Gia xảy ra chuyện, cô ấy mới mấy tuổi… Thịnh Dương đối với cô ấy mà nói rất xa lạ. Cô ấy không nhanh chóng mắc câu như thế cũng là bình thường.”

Ngón tay Doãn Mạch trượt tới vạt váy của Thẩm Giai Âm, hơi hơi vén lên, cởi quần trong của cô ta xuống.

“So với cô ấy, cô hơi dễ kích động.”

Doãn Mạch điều chỉnh vị trí của mình, để thứ cực lớn của mình từ từ đi vào trong cơ thể Thẩm Giai Âm.

Thẩm Giai Âm sớm đã bị khiêu khích tới mức hoá thành mềm nhũn như nước, dựa vào vai Doãn Mạch, chủ động để anh ta đi vào trong, “Aa…”

“Tự mình làm.” Doãn Mạch dựa vào phía sau, một tay đỡ eo Thẩm Giai Âm.

Trên mặt anh ta không có nửa phần động tình, ánh mắt trầm lặng. Thẩm Giai Âm có chút kháng cự, nhưng không chống lại được sự run rẩy và trống rỗng của khoái lạc.

Cô ta và Doãn Mạch không phải lần đầu tiên, hơn nữa kiếp trước cô ta sống lâu như thế, tâm lý cũng không phải tiểu nữ sinh, tay chống vai Doãn Mạch, từ từ xoay chuyển.

“Chỗ… đó, anh tìm được chưa?” Thẩm Giai Âm tranh thủ hỏi Doãn Mạch.

“Úc Tửu không dễ ra tay, không lấy được sợi dây chuyền đó.” Doãn Mạch lãnh đạm trả lời một tiếng.

Đợi Thẩm Giai Âm làm xong, Doãn Mạch đẩy cô ta ra vào nhà vệ sinh, mở vòi tắm. Anh ta chống tay vào tường, nước từ đỉnh đầu xả xuống. Trong đầu anh ta bất giác hiện lên người con gái được Úc Tửu ôm vai đó.

Sắc mặt cao ngạo khinh thường của cô ấy…

Nụ cười lạnh lùng châm biếm…

Doãn Mạch đưa tay nắm lấy thân dưới, nhanh chóng đưa đẩy tay lên.

Trong đầu hiện ra lại là hình ảnh người con gái đó lăn lộn hầu hạ trên người mình.

Hình như có hứng thú hơn nhiều so với Thẩm Giai Âm.

Thời Sênh hoàn toàn không biết mình bị nam chính nhớ nhung. Lúc này cô đang bị Úc Tửu quấn lấy, bảo cô vẽ cho anh hình xăm gì đó.

Cô đâu biết thứ đồ này, chỉ muốn vẽ một con rùa lên cho anh.

Cũng không biết sợi dây thần kinh nào của tên này bị chập rồi, muốn làm thứ này.

“Thật sự muốn em làm sao? Ngày mai chúng ta đến cửa hàng xăm hình đi.” Thời Sênh có chút do dự, ngộ ngỡ cô thật sự vẽ một con rùa lên thì làm sao?

“Không muốn, chỉ muốn em, anh không cho người khác xem cơ thể của anh.” Úc Tửu nằm bò trên giường, chỉ mặc một chiếc quần lót.

Thời Sênh đổ mồ hôi, cầm công cụ xăm, không biết nên hạ thủ thế nào.

Quả nhiên vẫn là đập xuống tốt hơn, tiết kiệm tiện lợi.

Cuối cùng Thời Sênh xăm bông hoa ở eo Úc Tửu, tầng tầng lớp lớp cánh hoa giống như sóng biển, màu sắc trắng bạc, vừa nhìn có chút giống bồ công anh, nhưng tâm hoa là màu đỏ, có lẽ là Thời Sênh run tay, tâm hoa nhìn không ra là cái gì.

Úc Tửu cầm gương soi, khuôn mặt buồn bực, “Vợ xăm cho anh thứ gì vậy.”

“Anh bảo em xăm tuỳ ý mà.” Thời Sênh đặt đồ xuống, nhảy lên giường, “Anh đừng chê, thứ này người thường muốn xăm cũng không xăm được đâu. Ông đây nể mặt anh là người đàn ông của mình, ông mới xăm cho anh đấy.”

Úc Tửu nghi ngờ nhìn Thời Sênh một cái, anh xoay người, tiếp tục cầm gương soi.

“Đây là hoa gì?” Úc Tửu tỏ ý mình chưa từng nhìn thấy loại hoa này.

Thời Sênh ôm eo Úc Tửu, kéo anh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sau này có cơ hội sẽ đưa anh đi xem.”

Úc Tửu đổi tư thế, khi giơ tay lên đập vào chiếc tủ bên cạnh, làm rơi sợi dây chuyền bên trên xuống.

Sợi dây chuyền rơi trên đất, phát ra âm thanh giòn tan. Thời Sênh đập anh một cái, khom người nhặt dây chuyền.

Giây tiếp theo, Thời Sênh đẩy Úc Tửu ra xuống giường.

Bên cạnh cô vừa hay là đèn bàn, chiếu lên trên sợi dây, bên trên khúc xạ ra ánh sáng rất đẹp, nhưng dưới ánh sáng đó, lại có một hàng chữ số lúc ẩn lúc hiện.

42492474S

Đây là gì?

Từ góc của Úc Tửu vừa hay có thể nhìn thấy dãy số đó. Thời Sênh không động vào dây chuyền, nhảy lên giường lại nhìn một lượt.

Số đó vẫn còn, không phải ảo giác.

Thời Sênh chép số lại, sau đó nhặt sợi dây chuyền lên, hỏi Úc Tửu, “Số này là gì?”

Úc Tửu lắc đầu.

Một chuỗi số và một ký tự, rất nhiều ý nghĩa, cũng có thể không có ý nghĩa gì.

42492474S…

Hai người nhìn vào xâu chữ số, nghĩ nửa ngày cũng không ra lý do.

Dùng lời của Thời Sênh để nói, một đạo cụ có thể được nam chính nhắm trúng, khẳng định không phải thứ trang trí.

Chắc chắn có vấn đề.

Thời Sênh cầm số cho Cố Ngôn và Úc Hành Vân xem.

Hai người đều bày tỏ không biết.



Quán cà phê, Thời Sênh ngẩn người nhìn chuỗi chữ số.

“Chào, Học Bá, nhìn gì đó?” Diêu Tẩm vứt túi đối diện Thời Sênh, ngồi xuống cạnh cô.

“Tan học rồi?” Thời Sênh ngẩng đầu, vẫy tay gọi bánh ngọt và cà phê Diêu Tẩm thích ăn.

“Aaa, Học Bá, sao cậu không đi học nữa.” Diêu Tẩm ôm một cánh tay của Thời Sênh lắc, “Một mình mình ở trường học vô vị lắm!”

“Vô vị thì xem thêm ít sách.” Thời Sênh điềm tĩnh, “Mở mang trí thông minh.”

“Thịnh Hạ, cậu lại bắt nạt mình.” Diêu Tẩm hổn hà hổn hển quay tới phía đối diện, bắt đầu càu nhà càu nhàu kể về cuộc sống đại học.

“Cậu không biết đâu, ai yoo những nữ sinh đó như điên vậy. Tớ cảm thấy còn chưa đáng yêu bằng một nửa tiểu trúc mã nhà cậu… đúng rồi sao chưa thấy trang sức tuỳ thân của cậu?” Diêu Tẩm nhìn trái nhìn phải.

“Dưỡng thai.”

“Phụt!” Diêu Tẩm phun hết ngụm cà phê vừa uống ra.

Thời Sênh nhìn Diêu Tẩm một cái u ám, Diêu Tẩm vội rút giấy lau lau cà phê phun trước mặt Thời Sênh, “Không nhịn được không nhịn được.”

Dưỡng thai cái gì, quá buồn cười rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.