Bạch Lạc không nhớ mình rời khỏi viện như thế nào, chỉ nhớ được nụ cười nham hiểm của cô gái đó.
Kiêu ngạo, chói mắt.
Cô ta đứng bên ngoài viện rất lâu.
Rất nhiều lời muốn nói nhưng cô ta lại không thể nào nói ra được.
Câu hỏi dựa vào cái gì, khiến mọi lời nói của cô ta đều uất nghẹn.
Cô và cô ấy đều không quen biết, cô ấy dựa vào cái gì để giúp mình chứ?
Bạch Lạc thất vọng bước đi.
Kết quả là, cô ta vừa đi khỏi, thì trang chủ lại cử người đến mời Thời Sênh.
Người được cử đến là A Phúc.
“Vô Tranh cô nương, cô muốn như thế nào mới chịu ra tay?” A Phúc vừa đến đã trực tiếp hỏi.
Ý của câu nói này chính là, điều kiện là tùy theo ý cô.
Thời Sênh vắt chéo chân, thả lỏng như đang ngồi trên ghế, khóe môi cười lớn, “Dựa vào ba chữ Phó Diệc Vân, không được.”
A Phúc: “...”
Ba chữ Phó Diệc Vân là sao?
Cô ấy có thù với Phó công tử? Không nghe người trong giang hồ nhắc đến chuyện này...
“Vô Tranh cô nương...”
Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Phúc quản gia, là người, nhất định phải giữ vững lập trường của mình, ta nói không được là không được.”
A phúc không ngăn được cơn giận, “Xin hỏi Vô Tranh cô nương, Phó công tử có chỗ nào đắc tội với cô?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn ông ta, “Nhìn chướng mắt.”
A Phúc: “...”
A Phúc kể lại mọi chuyện không thiếu một từ cho trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2412197/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.