Chương trước
Chương sau
“Giáo chủ, có cần giết hết bọn chúng không, ngày chúng ta nhất thống giang hồ đã sắp đến.” Một tên giáo chúng hào hứng nói với Thời Sênh.

“Đám người này có vẻ cũng có chút địa vị, giết chúng rồi, giang hồ nhất định sẽ không có ai làm chủ, đó chính là thiên hạ của Ma giáo chúng ta. Giáo chủ giết chúng đi.”

“Giáo chủ giết chúng đi...”

Một đám giáo chúng đều cổ vũ Thời Sênh giết hết đám người này.

“Ai nói mục đích của ta là nhất thống giang hồ?” Thời Sênh chậm rãi hỏi ngược lại.

Đám giáo chúng ngơ ngác, không phải sao?

Nhưng mà, Thời Sênh, chuyện cô làm, nhìn thế nào cũng giống muốn nhất thống giang hồ mà?

Đám danh môn chính phái nằm trên đất chờ bị tàn sát cũng phải giật mình ngơ ngác. Cô gái này lại nói mục đích của cô ấy không phải là nhất thống giang hồ, lẽ nào còn muốn nhất thống thiên hạ sao?

Thời Sênh bá khí hô vang khẩu hiệu của mình: “*Mục tiêu của ta là vô bờ vô bến.” 100 năm kinh nghiệm khoe khoang ra vẻ.

Đám giáo chúng: “...” Giáo chủ, người đang nói cái quái gì vậy?

Đám danh môn chính phái nằm trên đất: “....” Cô gái này chưa uống thuốc à?

Thời Sênh vẫy vẫy tay, đám người này làm sao có thể hiểu được lý tưởng của cô.

“Trước tiên, hãy lột hết đồ của đám người này ra.”

“Há?”

Lột đồ làm gì vậy?

Thời Sênh nhìn qua, giáo chúng Ma giáo lập tức tản ra, đi đến phía những người đang nằm trên đất.

Đám người này nói chuyện không lưu loát nữa, muốn mắng Thời Sênh, nhưng những lời mắng ra cũng không thành vần thành điệu.

Giáo chúng Ma giáo ấn họ xuống và bắt đầu lột y phục...

“Này này, các ngươi làm gì vậy? Thời Sênh mắt chữ A mồm chữ O nhìn bọn giáo chúng lột y phục của một người, “Ta bảo các ngươi thu lại hết những đồ đạc trên người họ lại, không bảo các ngươi lột y phục của người ta!”

Đám giáo chúng này sao lại thành thực như vậy chứ.

“... Giáo chủ, lần sau cô có thể nói rõ ràng được không?” Vừa rồi giáo chủ nói thế, chẳng phải là kêu bọn họ lột y phục sao?

Thời Sênh: “...” Là lỗi của ta, ta chấp nhận.

Không hiểu ý gì hết!

Đám giáo chúng vứt quần áo lại, bắt đầu lục lọi đồ đạc trên người bọn họ, rồi chất đống trước mặt Thời Sênh.

Đến Thẩm Tinh Hải cũng không may mắn thoát khỏi.

Nhưng Chung Vị Vị thì bọn họ không động vào.

# Đám giáo chúng Ma giáo bị sắc đẹp mê hoặc #

Do đó lúc ông Bạch dẫn người đuổi đến, nhìn thấy đám người kia y phục không chỉnh tề, nằm dài trên đất, oán hận nhìn về hướng nào đó.

Bộ dạng này, chính là bộ dạng của thiếu nữ sau khi bị cưỡng hiếp, phẫn nộ nhìn tên vô lại.

Ông Bạch chuyển mắt đến hướng mà bọn họ đang nhìn.

Giáo chúng Ma giáo vây quanh đống vũ khí chỉ chỉ trỏ trỏ. Phát giác có người tới, đám người này lập tức chặn đống vũ khí ra sau lưng.

Ông Bạch: “...” Nếu ông ta không nhìn nhầm, đống vũ khí chính là của những người nằm trên đất?

Phía sau ông Bạch vẫn còn một người đàn ông và một đội quân.

Thời Sênh ngồi trên ghế, nghiêng đầu thăm dò, chính là người đàn ông đã gặp Liễu Nhứ trong rừng.

Nếu là người của triều đình...

Nhìn tướng mạo và cách ăn mặc của hắn, lẽ nào có quan hệ huyết thống với Phó Diệc Vân?

Chậc chậc...

Đúng là cảnh huynh đệ tương tàn đầy máu chó của con trai nhà đế vương.

“Vô Tranh, cô đã làm gì bọn họ!” Ông Bạch bước mấy bước, xông đến trước mặt Thời Sênh, nghiêm túc chất vấn.

Chẳng qua ông chỉ đến muộn một bước, mà đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chẳng phải ông đều nhìn thấy cả rồi sao?” Thời Sênh nhíu mày, cô không cất cũng chẳng giấu, bày ra trước mắt như vậy, có mù hay không mà không nhìn thấy?

“Bạch trang chủ...” Phó Diệc Thụy kéo ông Bạch lại, “Đừng căng thẳng.”

Cả hiện trường lúc này, vừa nhìn là thấy cô gái trước mặt đang chiếm vị trí có lợi. Cô có thể thoải mái đánh đổ nhiều người như vậy, đương nhiên cũng có thể đánh đổ bọn họ.

Phó Diệc Thụy lần đầu tiên tiếp cận với yêu nữ nổi danh giang hồ ở cự ly gần như vậy.

“Tứ hoàng tử, cô ấy...”

Phó Diệc Thụy đưa tay cắt ngang lời của ông Bạch, “Nhiệm vụ của ta là truy bắt hung thủ của vụ án bắt cóc thiếu nữ. Những chuyện khác nằm ngoài phạm vi cai quản của ta.”

Ngừng một lúc, “Chuyện trên giang hồ, nếu bản vương nhúng tay vào, sẽ phá hỏng quy tắc đúng không?”

Ông Bạch nhíu mày, Phó Diệc Thụy thân là hoàng tử, đại diện cho triều đình, thực sự không dễ dàng ra tay.

Nhưng ông không mang theo nhiều người, hơn nữa lần trước cũng tổn hại không ít, nếu ông và đám giáo chúng Ma giáo đối đầu....

“Tứ hoàng tử, chuyện binh khí lần trước ngài nói, ta có thể suy nghĩ.”

Tàng Kiếm Sơn Trang là thế lực duy nhất không thuộc triều đình, nhưng lại cung cấp binh khí cho triều đình.

Tứ hoàng tử đã nói với ông hai lần, lần trước ông đều không đồng ý, nhưng lúc này ông không thể không đồng ý.

Vô Tranh này ắt phải trừ khử.

Nếu không sau này giang hồ không thể thái bình.

Ánh mắt Phó Diệc Thụy hung ác nham hiểm như rắn độc, “Bạch trang chủ nói lời sẽ giữ lời?”

“Đương nhiên.” Gương mặt ông Bạch trầm tĩnh.

“Được.”

“Được cái gì mà được, vừa rồi ông ta nói sẽ suy nghĩ, chứ không nói nhất định sẽ cho ngươi. Đến lúc ngươi làm xong việc giúp ông ta, thì ông ta sẽ tìm lý do để từ chối ngươi, thậm chí đem chuyện ngươi tự mua binh khi để bán cho triều đình thì sao. Tứ hoàng tử, ngươi phải cẩn thận!”

Giọng nói của Thời Sênh vang lên.

Phó Diệc Thụy nhìn Thời Sênh với ánh mắt dò xét, không phải ánh mắt nhìn mỹ nhân, mà là một kiểu thăm dò kín đáo.

Cô đúng là cái gì cũng dám nói...

“Ông ta không dám.” Khóe miệng Phó Diệc Thụy cong lên lộ vẻ tàn nhẫn, “Vô Tranh, nếu như cô cân nhắc đi theo ta. Ta có thể tha tội chết cho cô.”

“Nếu ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng Tổ tông, ta có thể cho ngươi đăng cơ ngôi vị Hoàng đế.” Dám khoe khoang ra vẻ trước mặt tổ tông khoe khoang, muốn bị ngược đãi à.

Phó Diệc Thụy: “...”

Không phải cô cái gì cũng dám nói, mà e rằng là không có gì không dám nói.

Cô coi ngôi vị Hoàng đế như rau cải trắng, nói cho là cho sao?

Nếu Hoàng vị dễ dàng có được như vậy, thì hắn đã không cần khổ não khổ tâm làm gì.

Người phụ nữ này quá ngông cuồng tự đại.

“Tứ hoàng tử.” Ông Bạch nhắc nhở một câu.

Phó Diệc Thụy giơ tay, đội quân phía sau lậptức rút kiếm. Khi tay Phó Diệc Thụy buông xuống, trong nháy mắt đội quân đã xông đến chỗ Thời Sênh.

Thời Sênh xuyên qua tầng tầng lớp lớp người nhìn Phó Diệc Thụy. Ánh mắt của cô trầm tĩnh như luồng gió lạnh, trước mặt là tiếng chém giết, cứ như bị cô giấu đi, không có một chút gợn sóng kích động nào trong ánh mắt cô.

Cho dù là một tia phẫn nộ cũng không có.

Sống lưng Phó Diệc Thụy đột nhiên lạnh toát, như có con rắn độc đang từ từ trườn lên, quấn quanh lấy cổ hắn, siết chặt... Tim đập nhanh hơn, hơi thở khó khăn.

Cho dù là đối diện với phụ hoàng, hắn cũng không có cảm giác kỳ lạ như vậy.

Đúng thế, không phải đè ép, mà là một cảm giác kỳ lạ.

Hắn lùi người về sau một bước, đúng lúc này Thời Sênh bắt đầu hành động, thanh thiết kiếm đột nhiên xuất hiện khua múa, người lao đến trước mặt cô ngã xuống không một điềm báo trước.

“Giáo chủ uy vũ!”

“Giáo chủ uy vũ!”

Thời Sênh vung tay, giáo chúng Ma giáo liền chủ động di chuyển khỏi chiến trường, chạy sang bên cạnh làm đội hoạt náo viên.

Ánh mắt Thời Sênh tối sầm, đám thiểu năng này!

Nhiều người như vậy, một mình ta chém đến bao giờ mới xong?

Mẹ kiếp!

Thời Sênh lấy ra rất nhiều quả cầu nhỏ không dùng đến, nhanh chóng quăng qua đó.

Tiếng nổ lớn cùng tiếng hét chói tai trộn lẫn vào nhau.

Một đám giáo chúng mắt chữ A mồm chữ O.

Giáo chủ, cô lấy đâu ra thứ tuyệt vời như vậy?

Nổ banh xác luôn!

# Giáo chủ nhà ta luôn mang theo thuốc nổ bên mình, lợi hại #

#Sau vụ nổ, có sấm sét lập lòe, còn có một hố sâu, xin hỏi, đây là thuốc nổ sao?#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.