Thời Sênh cảm thấy lão bán hàng cho cô “áo mưa” này có tài tiên đoán, trên đường từ ký túc tới ra tới cổng trường, chỗ nào cũng gặp cảnh đám tình nhân diễn cảnh tối lửa tắt đèn… mó nhau.
Thời Sênh rải suốt đường đi, cả một hộp lớn mà ra tới cổng chỉ còn đúng một cái…
Thời Sênh nhìn xung quanh, không thấy ai có thể đưa nữa, cô đành phải đút lại vào túi.
Cô bắt xe tới tiểu khu nhà Tần Ca, chuẩn bị theo đường cũ đi lên sân thượng của tiểu khu rồi trèo qua ban công mà vào.
Cô đi tới phía sau tiểu khu, nhìn thấy tường đã bị xây cao lên rất nhiều…
Mẹ… kiếp!
Ban quản lý tiểu khu cũng quá chuyên nghiệp rồi.
Mấy dây leo trên tường cũng không còn thấy nữa, với điểm linh lực hiện tại trong cơ thể cô thì hoàn toàn không thể phi thân qua được.
Thời Sênh cào cào tường.
Đau lòng đến không thở nổi.
Hệ thống, ta muốn tâm sự chuyện đời với mi, nói chuyện trời cao biển rộng.
[…] Ta vô tội mà, tại sao nằm cũng trúng đạn.
Tường rất cao, hơn nữa còn không có điểm tựa, trừ phi kiếm của cô có thể dùng, còn không thì không có cách nào leo lên cả.
Nhưng mà kiếm của cô…
Còn đang thăng cấp.
Thời Sênh ngồi xổm ở góc tường lục lọi trong không gian của mình, tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy một cái thang, cái thang này còn có tên rất trâu bò: Thang Đăng Vân. nghe đâu còn có thể lên tận trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2412103/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.