Ngày hôm sau, khi Tần Ca tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất nhưng quần áo lại xộc xệch cực kỳ.
Mũi hơi khó chịu, muốn hắt hơi.
Sao hắn lại ngủ ở đây?
Tối hôm qua…
Đầu Tần Ca hơi đau, không phải đêm qua hắn ngủ ở sô pha sao?
Hắn đứng lên, theo bản năng nhìn về phía chiếc giường.
Trên giường không có người, trong toilet truyền ra thanh âm.
Tần Ca cố nhớ lại chuyện đêm qua nhưng thật sự chẳng nhớ được gì.
Thời Sênh đi ra thì thấy giáo sư Tần đang đứng trên mặt đất, trên cổ còn nguyên vết lằn màu hồng.
Nghĩ tới chuyện tối qua là cô bực mình, tên này đúng là cầm thú.
Nếu không phải giá trị vũ lực của cô lợi hại hơn hắn thì có khi đã bị hắn lăn lộn cả đêm rồi.
Mà ngủ rồi hắn cũng không nhớ rõ ấy chứ.
Ngẫm lại liền muốn đánh.
Cô đã chắc chắn hắn là Phượng Từ, nhưng ngủ với nhau trong tình trạng thần trí hắn mơ màng thì có khác gì cưỡng gian đâu.
… Dù cô cũng chẳng ngại lắm.
“Hắt xì!” Tần Ca đột nhiên hắt hơi một cái.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ đêm qua bị cảm rồi?
Đàn ông lớn tướng rồi, cảm mạo chút có đáng gì.
“Kiều Sơ…” Tần Ca cố nén sự khó chịu, nhăn nhó hỏi. “Tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Rượu phát tác chậm, hắn hoàn toàn không nhớ những chuyện xảy ra đêm qua.
“Thầy Tần nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2412095/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.