Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Tuần nhìn Hư Không, giọng trầm trầm, “Nếu ngươi nói đúng, trẫm phong ngươi làm Hoàng Quý Phi.”

Hắn không tin Trang Quỳnh có thể có bản lĩnh đó.

Vừa rồi, trên tờ giấy mà nàng ta và Hư Không đưa cho nhau có viết cái gì?

Còn nữa, biểu hiện vừa rồi của Hư Không, như vậy chẳng phải là có gì mờ ám sao.

Chỉ cần người có chút thông minh thì sẽ đều không tin.

“Ai muốn làm Quý Phi của ngươi. Nếu ta đoán đúng rồi, ngươi hãy phong ta là Quốc Sư, ta cũng không còn là phi tử của ngươi nữa.”

“Quốc sư? Làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư. Vân Tiệp dư thực sự không phải yêu quái sao?”

“Ta thấy, Vân Tiệp dư nếu không phải yêu quái thì cũng bị trúng tà rồi.”

“Đúng thế, làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư chứ?”

Đương nhiên Vũ Văn Tuần cũng không ngờ Thời Sênh lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Lai lịch và địa vị của Quốc sư rất cao, hơn nữa bắt buộc còn phải có thực lực. Nhưng thực ra không có quyền hạn gì, chỉ là một chức vị nhìn thì đẹp nhưng không có tác dụng thực tế.

Nhưng nữ tử làm Quốc sư...

Đúng là không có.

Nhưng vừa rồi cô thủ đoạn lộ ra kia làm Vũ Văn Tuần có chút nghi ngờ.

“Được, trẫm đồng ý với ngươi.” Hắn thực sự vẫn không tin nữ tử lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngược lại hắn muốn xem cô giả thần giả quỷ định làm cái gì.

“Bệ hạ, không thể được!”

“Bệ hạ, sao người có thể đồng ý với nàng ta, Vân Tiệp dư bị trúng tà rồi.”

Bệ hạ...”

“Đủ rồi, 10 ngày sau sẽ thấy rõ.” Vũ Văn Tuần hét lớn.

Vốn dĩ hôm nay chỉ muốn tra ra người hạ độc con trai hắn, kết quả lại dẫn đến sự việc như vậy.

“Vậy là vấn đề lại đến rồi... Còn Thục Phi, Bệ hạ định xử lý thế nào?”

“Giam lỏng Thục Phi, sau sẽ tính tiếp.”

“Bệ hạ, không phải thần thiếp, là con yêu quái này giá họa cho thần thiếp.” Thục Phi định thần lại, với lấy cánh tay Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ, người phải tin thần thiếp, thực sự không phải là thần thiếp.”

Vũ Văn Tuần vung tay Thục Phi ra, “Đưa Thục Phi hồi cung.”

Tiểu Hà cũng bị người đưa đi, chuyện này không thể định tội đơn giản như vậy được.

“Tiễn Vân Tiệp dư hồi cung.” Vũ Văn Tuần nhìn Thời Sênh, “Trong 10 ngày này, Vân Tiệp dư phải ngoan ngoan ở trong cung.”

“Vậy không được, ta là yêu quái, ta phải ăn người.” Thời Sênh nghiêm túc, thành thực đáp lại.

Vũ Văn Tuần: “...”

Người đâu! Lôi nữ nhân này ra ngoài chém đầu cho trẫm!

Mười ngày sau, cố gắng nhẫn nhịn 10 ngày nữa, 10 ngày sau sẽ chém nàng ta!

Bất luận là nàng ta bị đánh tráo hay là bị trúng tà, thì chắc chắn đều phải chết.

Vũ Văn Tuần bị chọc tức đến mức không thể nào suy nghĩ tử tế được, mang theo người tức giận rời đi.

Minh Khâm đã đi trước khi Vũ Văn Tuần đi khỏi, nhưng trước khi đi hắn liếc nhìn Thời Sênh một cái đầy thâm ý.

Lục Nhược rơi lại phía sau, nàng ta lề mề một lúc rất lâu. Đến khi mọi người trong đại điện đi gần hết, nàng ta mới tiến lại chỗ Thời Sênh.

Vừa rồi, Lục Nhược không hề ra mặt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, có gì mờ ám!

Hình như Lục Nhược sợ người khác nghe thấy, nên giọng nói cố gắng nói thật nhỏ, “Cô có không gian đúng không?”

Thời Sênh hơi chau mày. Vừa rồi, lúc cô rút kiếm không hề giấu giếm người khác, Vũ Văn Tuần có lẽ bị cô làm cho tức điên, nên nhất thời không nhận ra, đương nhiên nghĩ lại, có lẽ hắn cũng nhất định không hiểu.

Còn những ngươi khác chưa chắc đã biết về thứ thần kỳ như không gian này.

Người duy nhất có khái niệm về không gian chính là nữ chính đại nhân từ thời hiện đại đến.

“Liên quan gì đến cô?” Thời Sênh kiêu ngạo gằn giọng, rồi cầm trường kiếm bỏ đi.

Hư Không vẫn chưa rời đi, nên vội vàng đi theo Thời Sênh.

Lục Nhược hơi chau mày.

Phản ứng này của nàng ta có nghĩa là có?

Không gian trong tiểu thuyết rất trâu bò, không ngờ cô lại có thể gặp được.

“Hệ thống, ngươi có thể có không gian không?” Lục Nhược hỏi hệ thống bộ dạng cực kỳ hứng thú.

“Không thể.” Hệ thống ngừng một lát, “Nhưng nếu như cô có thể khiến tôi thăng cấp đến một cấp nhất định, không gian hệ thống có thể chia sẻ cho cô.”

Ánh mắt Lục Nhược bỗng sáng lên, “Cần tăng đến cấp bao nhiêu?”

“Ít nhất là cấp 5”

Gương mặt Lục Nhược đột nhiên tối sầm lại, nàng ta bây giờ mới đang ở cấp 1, muốn lên đến cấp 5, không biết là đến bao giờ.

Vũ Văn Tuần cũng không phải người mà cô nói ngủ là có thể ngủ được.

“Ngoài cách này ra thì không còn cách khác nữa sao?” Bây giờ, Lục Nhược không muốn ở lại cái thế giới này một chút nào cả, quá đáng sợ, chỉ cần một chút không cẩn thận cũng mất đầu như chơi.

Lúc này, nàng ta như giẫm lên lớp băng mỏng, nếu không cẩn thận sẽ đạp vỡ lớp băng mỏng đó.

Hệ thống trầm ngâm một lúc, “Ăn năng lượng đồng loại.”

Ăn đồng loại?

“Chính là hệ thống giống như ngươi sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Nhược đảo đảo đôi mắt, “Ý của ngươi là... Vân Tiệp dư hả?”

“Tôi không chắc chắn, nhưng trên người nàng ta chắc chắn có năng lượng để tôi thăng cấp, vừa rồi tôi có cảm nhận được.”

...

Thời Sênh ra khỏi đại điện, Đào Tẩm đã đến đón.

Nhìn thấy Thời Sênh hoàn toàn vô sự, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, “Dọa chết nô tì rồi, Bệ hạ không làm gì nương nương chứ?”

“Hắn dám làm gì ta?” Ánh mắt Thời Sênh nhìn về phía bầu trời u ám phía xa, “Hồi cung.”

“Thứ này là Minh công tử kêu nô tì giao lại cho người.” Đào Tẩm nhân lúc đỡ Thời Sênh, đã lấy một chiếc túi gấm từ trong tay áo đưa lại cho Thời Sênh, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng dưới bóng tối nên nhìn không ra.

Thời Sênh sờ sờ nắn nắn, hơi cứng, đang định lấy ra xem, thì Hư Không từ phía sau chạy đuổi theo.

“Quý Phi nương nương.”

“Hư Không đại sư.” Đào Tẩm hơi cúi người, nhắc nhở Hư Không, “Ông đừng có gọi sai, chủ nhân nhà chúng tôi giờ không còn là Quý Phi.”

Hư Không hả một tiếng.

Phải một lúc sau hắn mới nhớ ra, hình như bọn họ gọi nàng ta là Vân Tiệp dư.

Bị giáng chức vị sao? Chuyện này từ khi nào vậy?

Hư Không hơi ngây người không hiểu.

Gần đây hắn đều không ở kinh thành, vì vậy những chuyện xảy ra trong kinh thành, hắn đều chưa kịp nghe, huống hồ là chuyện ở hậu cung, cũng không phải lúc nào hắn cũng có thể nghe thấy được.

“Nương nương.” Hư Không nói tránh đi, “Lúc trước người nói...”

“Bây giờ ta nghèo.”

Hư Không: “...”

Không phải nói là trả tiền ư?

Đường đường là con gái Trang gia, từng là Quý Phi nương nương, lại nghèo?

Hắn không tin!

Hư Không làm bộ mặt đau khổ, “Nương nương làm người thì không thể như vậy, thảo dân kiếm được tiền cũng vất vả lắm.”

Thời Sênh gật đầu đồng ý, “Lừa người thực ra cũng rất vất vả.”

Hư Không: “...” Hắn cũng chỉ muốn kiếm chút tiền ăn cơm thôi, dễ dàng gì đâu?

“Nương nương, vậy khi nào thì người tiện...” Thanh toán đây?

Hắn đã phải không ngại nguy cơ bị chặt đầu để giúp cô.

Nhưng phản ứng đó của Hoàng thượng có chút không đúng, hắn nên cầm tiền rồi mau chạy thì hơn.

Nơi đây không nên ở lâu.

Lúc đó, hắn không biết làm sao lại để cô hù dọa, nếu không thì hắn tuyệt đối không khi quân giúp cô như vậy.

Rời khỏi nơi này, hắn kiếm tiền nhất định không dễ dàng như vậy, nói không chừng còn bị truy nã.

Hư Không cảm thấy, như mình đã lên một con tàu cướp biển mà không thể xuống được.

Thời Sênh suy nghĩ, “Đợi ta lên làm Quốc sư.”

Hư Không nhìn trân trân không nói nên lời, “Nương nương... Những gì người nói vừa rồi là thật sao?”

Đúng thật là có mưa lớn? Đúng thật là có lũ lụt? Đúng thật là có dịch bệnh?

Hư Không chỉ nghĩ rằng đây là kế hoãn binh của Thời Sênh.

“Ngươi thấy ta có giống đang đùa không?”

Ánh sáng bên cạnh hơi yếu, nên Hư Không to gan quan sát mấy lần, “Không giống... Như vậy là nương nương, người thực sự có bản lĩnh đó sao”

Thời Sênh ra vẻ cao thâm, “Không phải ngươi đã lĩnh giáo qua rồi à?”

Hư Không: “...”

Đào Tẩm: “...”

Chủ nhân và Hư Không đại sư đang nói gì thế, sao nghe không hiểu gì hết vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.