Chương trước
Chương sau
Ôn Kiều còn chưa kịp mở lời thì cuộc đàm phán đã chấm dứt.

Tiền là một thứ cực kỳ thô bạo nhưng có ích.

Sau đó, Ôn Kiều càng bị thêm diễn, bị thêm diễn, bị thêm diễn tới mức gần như tra tấn quay phim.

“Các cậu nói có phải Ôn Kiều có gì đó với đạo diễn không, sao chỉ có mình cô ta được thêm diễn, chúng ta lại bị cắt bớt thời lượng…”

“Đến vai nữ chính còn bị cô ta đè, chúng ta có thể nói gì đây?”

“Ghét nhất loại người như thế, chỉ biết đi cạp váy quan hệ.”

“Nhưng cô ta diễn cũng khá được mà.” Bên cạnh, có người nói lời công bằng.

Tuy rằng Ôn Kiều được thêm diễn nhiều nhưng người này diễn cũng rất khá.

So với những người mới khác thì quả thật trội hơn hẳn.

“Diễn tốt sao bằng kỹ thuật trên giường tốt.”

Vừa đúng lúc Ôn Kiều đi ngang qua, những lời này là bọn họ cố ý nói cho cô ta nghe thấy.

“Tiểu Kiều, chuẩn bị vào cảnh cuối rồi.” Triệu Vân An cũng nhanh chóng đi tới, “Em mau chuẩn bị một chút đi.”

Ôn Kiều khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh, Vân An.”

Sau khi Ôn Kiều rời đi, Triệu Vân An mới nhìn về nữ diễn viên mới nói xong câu cuối cùng kia, “Bản thân mình không có cố gắng còn ở sau lưng châm ngòi xích mích, đừng có mơ mà nổi tiếng được.”

Triệu Vân An vốn rất đẹp trai, bị hắn nói như thế, mấy nữ diễn viên đều đỏ mặt tự tản đi.



Thời Sênh vắt chéo chân, ngồi ở giữa đám nhân viên công tác, hếch cằm gọi điện thoại.

“Ừm… Anh cố gắng luyện tập, về em sẽ kiểm tra… Em biết rồi… Ừ, hôm nay em sẽ về sớm…”

Chờ Thời Sênh gọi điện thoại xong, Tiểu Bảo mới tiến lên nói, “Chị Lam vừa rồi đạo diễn nói sẽ tổ chức ăn tối, hỏi chị có đi không?”

Ăn tối? Sự cố hay phát sinh trong những trường hợp này, đương nhiên phải đi rồi.

Đi ăn cùng ngoài đoàn làm phim ra thì còn có đại diện nhà đầu tư nữa.

Loại nhà đầu tư suốt ngày ăn dầm nằm dề ở trong trường quay để khoa tay múa chân và sửa kịch bản chắc cũng chỉ có mình Thời Sênh.

Ôn Kiều bị sắp xếp ngồi cạnh một nhà đầu tư, các nữ diễn viên khác cũng được sắp xếp ngồi cạnh các ông chủ lớn.

Thời Sênh là đại kim chủ nên tất nhiên đạo diễn không dám sắp xếp loạn.

Bữa cơm trải qua trong hòa bình, sau khi ăn xong, mấy nhà đầu tư muốn đưa đám diễn viên nữ đi hội sở giải trí K.

“Đạo diễn, tôi không đi được… Kịch bản hôm nay sửa tôi còn chưa đọc, muốn trở về học lời thoại.” Ôn Kiều không muốn đi tới những nơi đó nên lặng lẽ nói chuyện với đạo diễn.

Thời Sênh đứng bên cạnh đạo diễn, tà nghễ nhìn Ôn Kiều.

Ở trường quay, hai người gặp nhau cũng không nhiều lắm. Thời Sênh thì dành hầu hết thời gian để ngồi chơi game. Còn Ôn Kiều mỗi ngày đều làm việc ngập mặt, cơ hồ quên cả thời gian, làm gì có lúc nào chơi trò đấu trí với Thời Sênh được.

Nhưng trong lòng Ôn Kiều luôn cảm thấy hơi sợ cô. Ánh mắt của cô có lực xuyên thấu rất mạnh. Cô ta luôn có cảm giác mình sẽ bị yếu thế khi đối mặt, nhất là cảm giác mình như biến thành trong suốt, mọi bí mật đều bị nhìn thấu.

“Hôm nay các nhà đầu tư đều ở đây, cô đi một chút đi, không đi không được đâu.” Đạo diễn lập tức không đồng ý.

Ôn Kiều không từ chối được, chỉ có thể theo đi.

Trong lúc ca hát thì luôn có vài trò đồi bại, có người muốn nhân cơ hội này leo lên một cây đại thụ nào đó để tìm danh tiếng.

Ôn Kiều được Triệu Vân An che chở nên không ai dám bắt cô ta làm gì, nhưng cũng bị chuốc uống không ít rượu.

“Ọe!” Ôn Kiều ở trong toilet nôn một trận sau đó mới bám vào tường đi ra ngoài.

“Tô tiên sinh, chó ngoan không cắn người.”

Thân mình Ôn Kiều lung lay, cô ta dán chặt lên bức tường, lần đi từng bước về nơi có tiếng người nói chuyện.

Tô Mộ Viễn và Thời Sênh đứng đối mặt với nhau.

“Tôi tưởng hai chúng ta đã là quan hệ hợp tác.” Tô Mộ Viễn híp mắt, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy nguy hiểm.

“Tôi từ đầu tới cuối chưa từng nhận lời gì với anh, đều là anh tự thẩm mà thôi.” Thời Sênh chớp mắt vô tội.

Lúc trước Tô Mộ Viễn cho cô xem cổ phần công ty mà hắn đã mua là để ép cô hợp tác đối phó với nhà họ Cố.

Không thể không nói, Tô Mộ Viễn này là một nam chính rất có dã tâm.

Nhưng hắn lại dùng cổ phần công ty của Lam gia để áp chế cô, muốn dùng cô để đối phó với gia tộc của người đàn ông của mình.

“Chẳng lẽ Lam tiểu thư không sợ tôi ra tay với Lam gia sao?”

“Tô tiên sinh, có tự tin là rất tốt, tôi rất coi trọng anh, hoan nghênh anh ra tay.” Thời Sênh trề môi, cười cực kỳ âm trầm.

Ánh sáng mờ ảo trên hành lang chiếu lên khuôn mặt của cô càng có vẻ biến hóa kỳ lạ.

Tưởng là bản tiểu thư sẽ bị dọa cho sợ sao?

Điểm ấy khó khăn mà đã nghĩ có thể làm khó bản tiểu thư à?

Não tàn!

Ông đây chém chết mi chỉ là chuyện trong một phút.

“Lam tiểu thư, hình như tôi còn biết một ít chuyện về Cố Trì mà cô không biết, cô có hứng thú nghe hay không?”

Giọng nói của Tô Mộ Viễn làm bước chân Thời Sênh khựng lại.

Cô chậm rãi quay đầu.

Tô Mộ Viễn ung dung nhìn cô, mang theo một phần tự tin có thể nắm toàn cục trong tay.

“Anh có bệnh à?” Thời Sênh quay lại bên người Tô Mộ Viễn.

Tô Mộ Viễn cảm thấy để nói chuyện với cô gái trước mắt này cần phải có tố chất tâm lý vững vàng.

Không chừng ngay giây tiếp theo cô sẽ phun ra một câu gì đó làm hắn trở tay không kịp.

“Lam tiểu thư, tôi chỉ nói cho cô một chút việc thật mà thôi.”

“Vậy thì cảm ơn.” Thời Sênh hừ lạnh, “Nhưng tôi cũng không muốn biết.”

Kể cả Cố Trì có từng giết người, cô cũng chẳng bận tâm.

Cô xoay người rời đi.

Tiếng giày cao gót nện trên nền đá cẩm thạch cực kỳ vang.

“Anh dám động vào anh ấy và anh trai tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ khiến cho toàn bộ Tô gia chôn cùng.”

Thanh âm của cô vang trên hành lang cực kỳ nặng nề, quanh quẩn mãi không tan.

“Lam Thâm, tôi cho cô thời gian một tháng để suy nghĩ. Nếu cô đổi ý thì có thể tìm tôi lúc nào cũng được.” Tô Mộ Viễn nói với theo.

Nhưng Thời Sênh không buồn dừng lại, biến mất trong tầm mắt hắn.

Hắn lấy ra di động, bấm gọi một dãy số.

“Bắt đầu.”

Nhà họ Cố là một cây đại thụ lớn, nhược điểm duy nhất của họ chính là Cố Trì.

Cúp máy, Tô Mộ Viễn nghiêng đầu nhìn về một nơi nào đó, “Nghe đủ chưa?”

Thân mình Ôn Kiều cứng đờ, sợ hãi đáp, “Tôi chỉ đi ngang qua…”

Trước mặt người đàn ông này, cô ta luôn cảm thấy bị hụt hơi.

Khóe miệng Tô Mộ Viễn nhếch lên thành một nụ cười tà tứ, nghênh ngang rời đi.

Ôn Kiều thở phào một hơi.

Người đàn ông này không hổ danh là trùm giải trí sau này, khí thế này làm cô ta sợ chết khiếp rồi.

Nội dung của cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người đó, cô ta không hiểu rõ lắm, đầu óc hơi choáng váng nên Ôn Kiều cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Nhưng Ôn Kiều cũng không bình thản được bao lâu. Ngay ngày hôm sau, cô ta phát hiện mình đã lên giường với ông trùm giải trí này…

Càng thêm quỷ dị là cảnh giường chiếu của cô ta và Tô Mộ Viễn lập tức bị tung đầy lên mạng.

Tuy rằng ảnh chụp rất mờ, hơn nữa cũng không phải cởi sạch, nhưng cũng đủ để Tô Mộ Viễn tức giận rồi.

“Thủ đoạn không tồi.” Tô Mộ Viễn nhéo cằm của Ôn Kiều, biểu tình thâm trầm.

Trên người Ôn Kiều vẫn còn đầy dấu vết của trận mây mưa đêm qua, những dấu hôn, vết bầm xanh đỏ cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn, ánh mắt Tô Mộ Viễn lại sâu hơn vài phần.

Vậy mà hắn lại có phản ứng sinh lý vào lúc này?

“Không phải tôi làm.” Ôn Kiều kéo chăn bọc mình lại, bình tĩnh giải thích.

Tối hôm qua cô ta tới đây bằng cách nào vậy?

“Không phải cô?” Tô Mộ Viễn càng tăng lực bóp ở tay hơn, “Trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, không phải cô, chẳng lẽ là quỷ làm sao?”

“Tô tiên sinh, phiền anh hãy xem lại góc chụp của ảnh này đi. Tôi nằm ở trên người anh thì còn có thể đứng bên cạnh chụp ảnh được sao?” Ngực Ôn Kiều hơi phập phồng, kéo cằm mình ra khỏi tay Tô Mộ Viễn, “Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao. Tôi cũng không bắt anh chịu trách nhiệm, anh kích động như thế làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.