Vô Trần căn bản không nghĩ tới phản ứng đầu tiên khi tiểu hồ yêu nhìn thấy sư phụ mình là trực tiếp bổ nhào vào.
Nhào lên đã đành, hai người còn không thấy đâu nữa.
Sư phụ cũng thật là, đứng chỗ nào không đứng, lại đứng cạnh vách núi, ngã một cái là rơi xuống luôn.
Mấu chốt là, mẹ kiếp, hắn tìm vài ngày quanh vách núi, nhưng gì cũng không tìm thấy.
Hai người cứ như vậy biến mất không thấy.
Hắn dùng đến ngọc bội liên hệ với Thanh Hàn, cũng không có phản ứng gì.
Vô Trần bực dọc vò đầu, trên mặt đất đều là đá vụn ngày hôm đó rơi xuống, sao người lại không thấy đâu?
Sư phụ, ngươi lừa tiểu hồ yêu của ta đi đâu rồi!!
Ngay lúc hắn không biết nên làm gì, thiết kiếm vẫn đi theo hắn đột nhiên rung lên u u.
‘Soạt’ một tiếng từ bên cạnh hắn lủi lên trên, làm nổi lên một cơn gió yêu ma.
Vô Trần sửng sốt, lúc kịp hồi thần, liền gọi kiếm của bản thân, ngự kiếm đi lên.
Trên cỏ xanh um tươi tốt, nữ nhân không một tiếng động nằm trên mặt đất, người đầy máu.
"Tiểu hồ yêu!" Vô Trần tiến lên vài bước.
Thanh Hàn hôn mê ở bên cạnh cô, trừ xiêm y hơi loạn, sắc mặt hơi trắng, còn lại không bị thương chút nào.
Thời Sênh hơi hơi mở mắt, mệt mỏi nói: "Ở đâu có nước?"
Nước?
Vô Trần nghĩ đến Thời Sênh muốn uống nước, xoay người đi tìm nước.
Ai ngờ Thời Sênh căn bản không uống, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2411645/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.