Thanh Hàn chạy nhanh đến nơi xảy ra chuyện, chỉ thấy một cái hố to.
Trong hố tia chớp lóe lên.
Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng của con tiểu hồ ly kia.
Tim Thanh Hàn đập chậm nửa nhịp. Hắn đi về phía cái hố to kia, động tác có chút cứng ngắc.
Vừa nãy hắn nhốt nàng ở trong này.
Thời Sênh rung rung bộ lông bị đốt khét, lao từ bên cạnh ra, nhảy thẳng lên người Thanh Hàn.
Bước chân của Thanh Hàn dừng lại. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy con tiểu hồ ly với bộ lông lởm chởm chỗ lồi chỗ lõm kia.
Bây giờ Thời Sênh đang rất không vui, cô nổ một cái phòng, lại nổ luôn cả mình.
Đều là lỗi của cái tên thiểu năng này!
Thời Sênh vươn móng vuốt cào mạnh hai cái, tức chết bản cô nương.
Thanh Hàn đưa tay vuốt ve cô, cảm giác được độ ấm của cô, đáy lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư tôn..." Chưởng môn sững sờ nhìn Thanh Hàn, vừa rồi hắn lại thấy chút dịu dàng trên mặt của sư tôn?
Đây là ảo giác sao?
Nhất định là ảo giác!
"Ngươi về trước đi." Thanh Hàn che kín Thời Sênh, lãnh đạm lên tiếng.
"Sư tôn, cái này..." Chưởng môn nhìn về cái hố to phía sau hắn.
Ánh mắt không chứa bất kỳ tình cảm gì của Thanh Hàn quét qua, chưởng môn lập tức cúi đầu, "Vâng."
Lúc chưởng môn gần đi, còn quan sát cái hố to kia thêm mấy lần.
Hắn vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2411639/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.