Chương trước
Chương sau
Tôi là Diệp Nhiên, anh trai tôi là Diệp An.

Từ lúc tôi còn rất nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ.

Ừm… Người nói cho tôi biết chuyện này là di di của tôi.

Có người nói di di là kẻ máu lạnh khi đã nói cho tôi biết chuyện tàn nhẫn như thế, nhưng tôi lại không thấy vậy. Di di là người có gì nói đấy, sẽ không vì đồng tình hay thương hại mà dối gạt bất kỳ ai.

Anh trai nói tôi phải gọi là chị, nhưng tôi vẫn gọi là di di, không hiểu tại sao anh trai cứ bắt tôi phải gọi di di là chị nữa?

Tôi không chịu đổi, sau đó họ cũng không bắt tôi sửa cách xưng hô nữa.

Tính tình di di rất không tốt, trước đây không lâu vì dạy dỗ tôi mà ném tôi ra một vùng hoang vu xa xôi, sau đó may mà có anh Chúc Phong tìm tôi về.

Nhưng tôi vẫn cực thích di di.

Không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy hơi thở trên người di di rất thoải mái, rất muốn ở gần di di.

Nhưng mỗi lần tôi tới gần, Cảnh Chỉ lại sẽ chạy tới giành di di với tôi.

Cảnh Chỉ là anh trai của di di, à… còn kiêm luôn chức bạn trai nữa.

Nhưng tôi không thích chú ấy, không có chú ấy, di di chắc chắn chỉ thương tôi.

Nơi nào mà có chú ấy, chắc chắn di di sẽ ghét bỏ tôi, có cái gì tốt cũng đem cho chú ấy, sủng lên tận trời luôn.

Lúc đó tôi rất không hiểu, tại sao người khác luôn là nam sinh sủng nữ sinh, mà tới di di lại là cảnh cô ấy sủng Cảnh Chỉ chứ?

Được rồi, thực ra Cảnh Chỉ cũng chiều chuộng di di lắm, chỉ là so với hành vi chạm và một chút liền chém như mưa rền gió dữ của di di thì chú ấy lại là kẻ ra tay không tiếng động như mưa phùn lất phất.

Chú ấy luôn biết được khi nào di di phát giận, sẽ luôn dỗ dành di di, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng sẽ biết di di muốn gì, mình phải làm gì.

Đến tận khi tôi lớn lên, tôi mới hiểu loại tình cảm này gọi là tâm linh tương thông.

Nhưng lúc nhỏ tôi làm gì hiểu được, chỉ biết suốt ngày quấy rối chú Cảnh Chỉ và di di, họ đi đâu tôi liền bám theo đó.

Trong một thời gian rất dài.

Có hai chuyện mà tôi khắc vào trong trí nhớ cực kỳ sâu sắc, chuyện thứ nhất là khi tôi mười bốn tuổi.

Cô gái mười bốn tuổi nói chung là cực kỳ ngỗ nghịch.

Tôi nói với di di rằng khả năng là tôi thích anh trai tôi, vì anh trai đối xử với tôi cực kỳ tốt, cho nên tôi rất ỷ lại vào anh ấy. Sau khi nghe kể lại chuyện xưa của di di và chú Cảnh Chỉ, không biết tại sao tôi cũng cho rằng mình thích anh trai mình.

Di di nghe xong không hề có phản ứng gì, người có phản ứng là anh trai tôi.

Anh ấy vô tình nghe thấy tôi nói chuyện với di di, sau đó tôi rất nghi ngờ, hình như di di biết anh trai tôi ở đó, nhưng di di lại không hề ngăn cản tôi nói ra.

Sau khi anh trai nghe được những lời đó của tôi liền lập tức tìm cho mình một cô bạn gái.

Đó là một cô gái rất tốt, nói chuyện dịu dàng, nhỏ nhẹ, trước kia tôi chỉ gặp qua vài lần nhưng cũng không để ý, giờ thấy anh trai và cô ấy ở bên nhau, tôi rất khó chịu.

Sau đó, tôi trêu cợt cô gái ấy mấy lần, vừa vặn bị di di bắt quả tang.

Di di tha tôi lên núi, gió lạnh bủa vây làm tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Di di.” Tôi đứng phía sau di di, đáng thương gọi cô ấy.

“Em có biết thích là gì không?” Di di hỏi tôi.

“Thích là thích thôi ạ!” Tôi nhớ mình đã trả lời cô ấy như thế.

Sau đó, tôi thấy cô ấy nở nụ cười, nụ cười rất nhạt nhưng lại khiến người ta không thể nào quên, khắc sâu vào trong trí nhớ của tôi.

Tôi nghe cô ấy nhẹ giọng nỉ non: “Đúng thế, thích chính là thích.”

“Di di?”

Cô cúi đầu nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy rõ sự bình tĩnh trong mắt cô, nhìn thấy hình chiếu ngược của tôi trong đó.

Cô nói: “Nếu đêm nay em dám ngủ với anh trai mình thì đó chính là thích, nhưng nếu em không dám thì tốt nhất đừng coi tình thân là tình yêu.”

Đại khái, biểu tình của tôi lúc đó là như thế này——(⊙o⊙)

Di di đang nói gì thế?

Lại còn giật dây xúi tôi ngủ với anh trai?

Anh trai tôi mà biết còn không đánh chết tôi mới lạ ấy.

Nhưng buổi tối hôm đó, tôi vẫn lén lút đi, tới cửa lại không dám vào, trong đầu diễn luyện vô số lần, thật sự là không thể chấp nhận được mình và anh trai làm chuyện đó…

Bạn thấy không, cô ấy luôn giải quyết vấn đề đơn giản và thô bạo như thế, tuyệt đối không biết cái gì là uyển chuyển, nhưng bạn lại không thể nào ghét cô ấy cho nổi.

Sau đó, tôi đi tìm anh trai xin lỗi, nói rằng chuyện đó là tôi nói đùa với di di thôi, tôi thích anh ấy nhưng không phải là thích mà mọi người vẫn tưởng.

Anh trai nghe xong thì thở phào một hơi.

Nhưng anh ấy và cô gái kia vẫn ở bên nhau, bọn họ đã hẹn hò được một thời gian, tôi nói ra mấy lời kia coi như cho anh ấy một cơ hội chạy đi tỏ tình.

Chuyện thứ hai là chuyện năm tôi 17 tuổi.

Thời gian đó, di di thường ở cạnh tôi rất lâu, nhưng phần lớn thời gian đều đốc thúc tôi tu luyện.

Cô ấy nói, nếu tôi không cố gắng thì tôi sẽ chết.

Tôi không giống những người khác.

Tôi có thể tu tiên.

Anh Hạ Thư nói, ở thế giới này, người có thể tu tiên đều là người may mắn được trời cao chiếu cố.

Di di lập tức vạch trần lời của anh Hạ Thư, nói anh ấy nói bừa, rõ ràng là vì cô ấy cho tôi ăn quả Huyền Linh nên tôi mới có thể tu tiên.

Tôi không biết quả Huyền Linh là thứ gì, nhưng cứ cách một thời gian, di di lại cho tôi ăn một loại trái cây. Thứ trái cây này nhìn bên ngoài rất xấu, lại còn rất chua, ăn chẳng ngon chút nào, nhưng mỗi lần ăn xong tôi đều cảm thấy linh lực trong người tăng lên rất nhiều.

Kỳ thật, tôi không tình nguyện tu tiên cho lắm, nhưng vì để di di vui lòng, hơn nữa vì tranh chấp di di với Cảnh Chỉ nên tôi ra sức tu luyện.

Tôi vẫn luôn biết bản sự của di di rất lớn, nhưng đến ngày tôi phải độ kiếp, tôi mới biết bản sự của di di còn lớn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Đó là ngày mà tôi sẽ nhớ suốt đời.

Cách ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi ba ngày, chạng vạng hôm ấy, tôi vừa ngồi xuống liền cảm thấy linh lực trong cơ thể không hề chịu khống chế.

Tôi còn chưa hiểu tại sao lại như thế thì trên đầu truyền tới tiếng sấm sét đì đùng, tiếng sét như đánh thẳng vào tai tôi, cực kỳ rõ ràng.

Tôi cảm thấy mình không phải đang ngồi trong phòng nữa mà đang ngồi ở dưới vô số những tia sấm sét.

Sau đó, tôi nghe người ta nói, cảnh tượng lúc ấy đúng là như vậy, chỗ tôi ngồi mây đen vần vũ, tia sét lớn như những con rắn ngoằn ngoèo bò khắp không gian.

Lúc sét đánh xuống, tôi nghe thấy tiếng của di di, lạnh nhạt và ngắn gọn trước sau như một.

“Không chống đỡ được sẽ chết.”

Những lời này không phải lần đầu tôi được nghe, trước đây còn chưa lý giải được tại sao, nhưng lúc này thì tôi đã hiểu rồi.

Nếu tôi không chống đỡ được thì sẽ thật sự chết đi.

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn sống.

Tôi không biết mình dựa vào ý niệm gì để chống đỡ được đến tận phút cuối cùng, kết đan thành công.

Nhưng di di lại nói cho tôi biết, quá trình kết đan vừa mới bắt đầu, nguy hiểm sau này tôi gặp phải còn lớn gấp ngàn vạn lần hiện tại. Nếu tôi không chuẩn bị sẵn sàng thì tốt nhất dừng ở đây, không cần đi về phía trước nữa.

“Di di, người tu tiên ư?” Tôi muốn hỏi cô ấy điều này bởi trước giờ tôi chưa từng thấy di di tu luyện bao giờ,

Di di nắm tay Cảnh Chỉ, nụ cười trên mặt rất nhẹ, trong đôi mắt hơi gợn sóng, “Người tu tiên sống rất dài, chị không muốn sống lâu như thế. Chị chỉ muốn sống cho tới khi sinh mệnh của anh ấy ngừng hẳn.”

Những lời này đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.

Rất nhiều năm sau, tôi nghe được vô số chuyện tình yêu, nhưng với tôi chuyện tình cảm của di di vẫn là sâu sắc nhất.

Chị chỉ muốn sống đến khi sinh mệnh của anh ấy ngừng hẳn.

Diệp Nhiên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.