Chương trước
Chương sau
“Liễu tổng, đây là tài liệu chị muốn em điều tra.” Hàn Hiểu đưa cho Thời Sênh tập tài liệu cô ấy không dễ gì có được.

Đằng sau công ty của Lý Công không có tổng công ty, người ta đích thân lập nghiệp đó, con người rất thanh bạch.

Thời Sênh im lặng một hồi.

Cô ấy lại nghĩ tới người đàn ông dạo gần đây đưa đồ cho cô. Lần trước tóm được người đàn ông mặc âu phục hỏi ra một thiếu gia nào đó, mẹ kiếp nhưng lại chẳng có tên tuổi gì cả.

Đây là cái quái gì vậy?

Thời Sênh còn chưa hiểu rõ, chưa biết tên thiếu gia tự dưng ở đâu ra tặng quà cho cô là ai thì phía cục cảnh sát lại phái người tới đón cô đến làm khách một chuyến.

Tới bên ngoài cục cảnh sát, một đám phóng viên đang chắn ở cửa ra vào, nhân viên cảnh sát lái xe ngây người ra.

“Tại sao lại nhiều phóng viên như vậy?” Viên cảnh sát không dám lái xe tới gần, nếu như qua đó bây giờ chắc chắn sẽ bị chặn đứng.

Vụ án của Lương Tình có mức độ quan tâm cực cao, thời gian gần đây, an ninh ở cục cảnh sát đều phải tăng lên một bậc.

Viên cảnh sát liên lạc với người bên trong, để bọn họ nghĩ cách đuổi đám phóng viên đi. Tuy vậy người bên trong căn bản không có cách nào, đám người này giống như lũ điên vậy.

“Lái vào trong đi, sợ bọn chúng sao!” Thời Sênh ngồi ở phía sau bắt đầu phát biểu ý kiến không chút nể nang, “Đây là bọn họ cản trở người thi hành công vụ, các anh có thể bắt bọn họ mà.”

Viên cảnh sát: “…” trên thế gian này phóng viên là người mà không nên đắc tội vẫn hơn,

Người ta chỉ một cây bút có thể tung cô lên trời, cũng có thể đưa cô xuống địa ngục.

Viên cảnh sát tuy là không muốn để phóng viên phát hiện ra nhưng vẫn có phóng viên tinh mắt nhìn ra chiếc xe đỗ bên này, kéo nhau qua như ong vỡ tổ, không ngừng chụp ảnh cửa xe.

Vấn đề tốc độ và sắc bén, tuy là đã qua một tấm kính cách âm nhưng vẫn rất nhức tai.

“Cô Liễu, xin hỏi cô và cô Lương có ân oán gì vậy?”

“Cô Liễu, cô bị phía cảnh sát xác định là nghi phạm số một, nhưng cô chưa ở đủ 24 giờ đã được thả ra, xin hỏi trong chuyện này có giao dịch nào không?”

“Cô Liễu, cô Lương có phải do cô giết không?”

Viên cảnh sát không ngừng liên lạc với Cục Cảnh sát, kêu bọn họ phái người ra ngoài, tách những sinh vật đáng sợ này ra.

Cảnh sát có lẽ ghét nhất có dính dáng tới phóng viên, có lúc có thể vì một câu nói vu vơ mà bị đám phóng viên soi mói bới lông tìm vết thêm màu mè cho nó và khiến nó hoàn toàn biến thành một ý khác, từ đó làm dấy lên một cơn sốt trên mạng xã hội.

Trong không khí căng thẳng như vậy, Thời Sênh vẫn rất bình tĩnh ngồi đó, thậm chí khóe miệng còn có ý cười nữa.

Viên cảnh sát bị nụ cười đó làm cho toàn thân nổi da gà, đồ thần kinh này lại muốn làm gì đây?

Ngay lúc này, Thời Sênh đột nhiên mở cửa xe, nghênh ngang xuống xe, phóng viên bên ngoài bị đẩy lùi ra sau. Khi Thời Sênh đã đứng vững lại nhanh chóng vây kín lại.

Viên cảnh sát mặt biến sắc, “Cô Liễu! Các anh mau ra đi, cô ấy xuống xe rồi!!!” Câu đằng sau là viên cảnh sát nói với người trong điện thoại.

“Cô Liễu, nghe tin tức không lâu trước đó cô và cô Lương đã xảy ra xô xát, có phải vì như vậy nên cô mới giết cô ấy?”

“Cô Liễu, có thể nói một chút về cảm nhận của cô ngay lúc này không?”

Thời Sênh nhìn về phía phóng viên ban nãy nói cô giết người, ánh mắt đó rất bình tĩnh, xoẹt qua người phóng viên đó sắc bén, trong không trung nổi lên trận tia lửa rèn rẹt, sau đó là ánh nhìn có tính chất áp đảo của Thời Sênh đã chiến thắng phóng viên đó.

Khí thế của phóng viên này đã bị yếu dần đi, mạch máu toàn thân dường như đông cứng.

Hắn cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải là một cô gái, mà là một ác ma đang nghiến răng, chuẩn bị chồm lên cắn xé yết hầu của mình.

Phóng viên này thật sự không biết tại sao bản thân mình lại có loại cảm giác này, đứng trước mặt hắn chính là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

“Phía cảnh sát có công bố nói tôi là kẻ phạm tội giết người sao?” Đôi môi Thời Sênh khẽ nhếch,

Không khí xung quanh lại hung hăng trở lên căng thẳng, “Vừa có ai nói tôi giết người? Đứng lại đây!”

Ông đây cho chúng bay nhìn thấy thế nào mới là giết người!

Đám phóng viên im lặng như thóc. Cô ấy là một nghi phạm mà khí thế còn hơn cả bọn họ.

“Cô Liễu, cô như vậy là đang khuếch trương thanh thế phải không? Cô bị chột dạ phải không, việc cô đã làm với cô Lương liệu ban đêm mơ thấy cô có thấy sợ không?” Có người đột nhiên cao giọng chất vấn.

Thời Sênh híp mắt nhìn về phía gã phóng viên vừa lên giọng chất vấn, sắc mặt người này rất phẫn nội, cả con mắt đỏ ửng cả lên, chắc là fan hâm mộ của Lương Tình.

“Tôi đã làm gì cô ta hả?” Thời Sênh buồn cười, mấy người này sao cứ như thể nhìn thấy cô giết người không bằng, tới đây hùng hổ đòi công bằng?

“Các người là Conan hay Bao Chửng, sao mà tài giỏi tới vậy? Nếu như trên thế giới này chỉ cần các người nói là xong thì cần gì cảnh sát nhân dân nữa?”

Đám phóng viên: “…” Cô em này xù lông dọa người sao lại không làm theo quy chuẩn nhỉ?

Điều này không giống với kịch bản của bọn họ!

Đạo diễn, làm lại!

Ăn nói hàm hồ thì cũng phải có chút chứng cứ rồi hãy nói chứ? Chỉ dựa vào phỏng đoán mà ăn nói hàm hồ vô căn cứ, mẹ kiếp, đó không phải là thiểu năng thì là cái gì?

Cả đám phóng viên bị Thời Sênh dọa tới cả nửa ngày cũng chưa hoàn hồn, chờ Thời Sênh gạt bọn họ sang một bên để đi vào Cục Cảnh sát, mấy người này mới thật sự hoàn hồn trở lại. Song cô đã vào trong rồi thì bọn họ cũng không thể xông vào trong đúng không?

Thời Sênh đi rất nhanh, viên cảnh sát kia chạy chạy phía sau lưng, trên mặt còn có chút ngu ngơ.

Cô Liễu này bộ dáng thật hoành tráng!

Anh ta thấy không thuận mắt đám phóng viên đó, nghe gió lại nói thành mưa, đem bí mật của người khác công khai cho cả thiên hạ biết, còn rất dương dương tự đắc.

Tuy là trong ngành này cũng vẫn có phóng viên tốt, nhưng mà số phóng viên đặc biệt thủ đoạn, gây chú ý này lại nhiều hơn cả, mỗi năm số người chết do thất bại hoặc bị dư luận bức chết không hề ít.



Thời Sênh vào cục cảnh sát, tiếp đón cô là cục trưởng Trương lần trước. Lần này không phải ở phòng thẩm vấn nữa mà là ở một gian phòng họp. Trong gian phòng đó không chỉ có cục trưởng Trương mà còn có hai người khác.

Người đầu tiên mà Thời Sênh nhìn thấy là người đàn ông trung niên đang đứng.

Ông chú quái dị!

Người đàn ông trung niên hơi hơi cúi đầu, “Cô Liễu, chào cô.”

Thời Sênh nhếch mép, cô nhìn về phía gã đàn ông ngồi trước bàn hội nghị.

Hiện giờ, thẩm mỹ của Thời Sênh hơi có vấn đề nên nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy giống nhau cả, vậy nên cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt khá đẹp trai, lông mày sắc, mắt sáng, mũi dọc dừa, cánh môi có phần đỏ hơn người khác một chút, da của anh ta rất trắng nhưng nhìn lại không cảm thấy kỳ dị.

Điều khiến Thời Sênh chú ý đó là trên người Mộ Bạch có một cỗ áp lực không rõ ràng. Người bình thường có lẽ khó mà phát hiện được, nhưng đối với người đã tiếp xúc với nhiều loại người như Thời Sênh thì vừa nhìn qua là có thể thấy ngay.

Người đàn ông này dường như đem con người thật của mình giấu đi, con người hiện tại chỉ là hình tượng giả mà thôi.

Thời Sênh chớp mắt, trong đáy mắt ánh nhìn xoẹt qua cực nhanh, gã này…

Không phải Phượng Từ.

Nhưng mà rất nguy hiểm.

Tránh xa hoặc sẽ chết.

Thời Sênh nhanh chóng đưa ra chọn lựa trong lòng, giết người ở thế giới này có hơi rắc rối, vẫn là tránh xa thì tốt hơn.

Mộ Bạch cảm nhận được Thời Sênh đang đánh giá mình thì hơi ngẩng đầu, cánh môi nhếch lên, gật đầu hỏi thăm.

“Cô Liễu, lại đây, tôi giới thiệu với cô một chút. Vị này là Mộ Bạch, vụ án lần này may mà nhờ có anh Mộ…” Cục trưởng Trương nói linh tinh một hồi.

Nhưng mà Thời Sênh cũng từ đó mà có được tin tức mình muốn.

Lần trước cô được thả nhanh như vậy chính là nhờ bút tích của nam nhân này.

Lần này gọi cô tới là vì đã bắt được hung thủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.