Lâm Hàn Vũ lúc trước còn hơi không tin lời anh trai mình.
Giờ gần như đã tin rồi.
Hoa Mông Mông không phải người.
Con người khi giết người biểu hiện bình tĩnh thế sao?
Từ đầu tới cuối, thần thái của cô ta đều không thay đổi.
Giống như đuổi theo cô ta làm một đám người máy, cô ta giết cũng chỉ là một đám người máy chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, không hề có sinh mạng.
Nếu cô ta là người thì cô ta thật đáng sợ.
Lâm Hàn Vũ cảm thấy tò mò, mặc dù trong lòng nhận định như thế nhưng hắn vẫn lái chiếc xe bị va chạm tới méo mó đi theo bước Thời Sênh.
“Khụ khụ…” Thời Sênh cố nhịn những xung động thổ huyết, cơ thể lảo đảo.
Không xong rồi, không chống đỡ nổi nữa.
Ánh mắt cô quét tới xe của Lâm Hàn Vũ, hít vào thở ra một hồi, đi về hướng chiếc xe, mở cửa xe ngồi vào.
“… Hoa Mông Mông!” Lâm Hàn Vũ bị giật mình.
“Lái xe.”
“A… được.” Lâm Hàn Vũ phản ứng lại, lập tức tăng tốc.
…
Thời Sênh ngồi ở ghế phụ, sờ sờ cổ, không có cảm giác có dị vật.
Rồi cô mở rộng cánh tay, ngoài một vài vết xước thì dưới da không có dị vật gì.
“Cô đang tìm gì thế?” Lâm Hàn Vũ nhìn Thời Sênh sờ cổ một lúc, một lúc lại nhìn cánh tay, không nhịn được hỏi.
“Đồ định vị.”
Ngay sau khi Thời Sênh trả lời xong, cô đã tìm được dị vật ở ngay eo mình.
Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2411429/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.