“Cô… cô còn chưa ngủ?” Kinh Huyền đưa tờ giấy viết xong tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh đứng bên giường, khom người nhìn thẳng vào Kinh Huyền, “Ngủ cùng anh cơ!”
Kinh Huyền ngây ra nhìn cô.
Thời Sênh cười, “Đùa anh đó.”
Thời Sênh đắp chăn cho anh xong, quay người đi tới chiếc bàn bên cạnh.
Kinh Huyền đưa tay sờ sờ ngực, đập nhanh quá!
Đèn phòng bị cô tắt rồi, chỉ có chỗ chiếc bàn có ánh sáng, Kinh Huyền kéo chăn xuống, nhìn trộm cô.
Cả người cô đều bị ánh sáng dịu dàng bao trùm, giống như vật sáng, xua tan bóng tối và cô đơn xung quanh.
Cô ấy đều tốt như vậy với tất cả mọi người sao?
Kinh Huyền không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong mơ anh lại trở về nơi lần đầu gặp cô.
…
Kinh Huyền hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn không thể lên tiếng, bác sĩ nói dây thanh của hắn bị tổn thương, muốn hồi phục rất khó.
Kinh Huyền không để ý lắm điều này, hắn còn có thể viết.
“Anh đang nhìn gì?” Thời Sênh thấy Kinh Huyền nhìn chằm chằm vào gương cả nửa ngày, hiếu kỳ đi tới.
Kinh Huyền chỉ chỉ vào gương, thần sực có chút không vui, cầm điện thoại Thời Sênh cho, đánh chữ, “Vì sao tôi là bộ dạng này? “
“Anh vốn chính là như vậy.” Thời Sênh ngó ngó gương, không có gì không đúng.
Ngón tay Kinh Huyền rất nhanh trượt trên màn hình, “Như vậy trông tôi trẻ con quá.”
Hắn ở thế giới đó rõ ràng không phải như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2411398/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.