Cha mẹ Hứa Thiểm Thiểm làm ăn buôn bán bên ngoài, làm ăn rất lớn, thuộc hàng triệu phú.
Nhưng vào năm Hứa Thiểm Thiểm lên tám, cha mẹ cô gặp tai nạn qua đời, họ hàng bên nhà nội cô bé phân chia tài sản, nhưng không ai chịu nhận nuôi Hứa Thiểm Thiểm.
Cô bé bị bọn họ đưa về thôn Hoàng Sơn.
Khi đó bà ngoại Hứa Thiểm Thiểm còn sống, nên cô bé sống với bà, rồi sau đó bà mất, Hứa Thiểm Thiểm sống một mình.
Bình thường người trong thôn chung tay giúp đỡ cô bé, giúp cô bé có thể sống tạm bợ qua ngày.
“Mơ ước của em là gì?” Thời Sênh hỏi.
Đôi mắt Hứa Thiểm Thiểm sáng lên: “Em muốn học kiến thức, lên đại học, sau đó kiếm tiền, để những người trong thôn đều được sống đầy đủ.”
Cô bé đã trải nghiệm mặt đen tối của nhân tính.
Nhưng cũng đã được nếm trải mặt lương thiện nhất của con người.
“Có đồng ý đi cùng chị không?”
Hứa Thiểm Thiểm chớp mắt vài cái, như vẫn chưa nghe hiểu ý của Thời Sênh.
“Chị có thể dẫn em ra khỏi đây, cho em đi học.”
“Tại sao?” Cho dù Hứa Thiểm Thiểm còn nhỏ, nhưng cô bé đã hiểu rằng trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả.
Thời Sênh nhún vai, “Vì em rất đáng yêu.”
Hứa Thiểm Thiểm: “…” Mình đen đúa thế này mà đáng yêu á?
Hứa Thiểm Thiểm hỏi Thời Sênh rất nhiều câu hỏi, cuối cùng vẫn chưa quyết định trả lời Thời Sênh. Trời vừa sáng cô bé đã chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2411227/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.