Chương trước
Chương sau
Thầy giáo mời những người trong cuộc lên văn phòng hiệu trưởng.

Vốn dĩ còn muốn mời Hứa Thiểm Thiểm, nhưng bị Thời Sênh ngăn lại, Triệu Toàn Thắng làm gì dám có ý kiến gì.

“Nhan Tiểu Thư, cho dù học trò Triệu có bắt nạt bạn, cô cũng không thể đánh cháu nó. Nó mới chỉ là một đứa trẻ con.” Hiệu trưởng lên giọng nghiêm khắc chỉ trích Thời Sênh.

“Thế nó đánh Hứa Thiểm Thiểm, lẽ nào cho qua?” Thời Sênh hỏi lại.

Hiệu trưởng đẩy gọng kính lên, “Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu học trò Triệu thực sự bắt nạt bạn thì trường chúng tôi sẽ xử lý.”

Thời Sênh thẳng thắn nói: “Xử lý là có thể xóa đi sự thật rằng Hứa Thiểm Thiểm bị đánh sao? Tôi còn chưa đánh què nó, nó bắt nạt Hứa Thiểm Thiểm thế nào thì tôi bắt nạt lại như vậy, có gì sai? Nếu ông thấy sai, thì cứ phạt tôi đi, dù sao thì cũng đánh rồi.”

Hiệu trưởng: “…” Ông đã gặp nhiều phụ huynh không nói lý rồi, nhưng tuyệt đối là người đầu tiên thản nhiên bảo trường phạt cô ta.

Trời ạ, phạt cô thì có tác dụng gì?

“Cái đó…” Triệu Toàn Thắng run rẩy nói chen vào, “Tiểu Cương nhà tôi bắt nạt bạn là không đúng, tôi không truy cứu trách nhiệm.”

Trong lòng Triệu Toàn Thắng lúc đó có một ý nghĩ cứ xuất hiện liên tục.

Người phụ nữ này sao lại có dính dáng đến Hứa Thiểm Thiểm?

Hứa Thiểm Thiểm bỗng nhiên xuất hiện ở đây, vỗn dĩ hắn đã cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đó hắn chỉ biết rằng người giám hộ của cô bé tên là Nhan Miên, nhưng không biết rằng đó là Nhan Miên ban đầu đã chặn hắn lại trong nhà vệ sinh.

Nếu hắn sớm biết được điều này thì hắn tuyệt đối sẽ không dung túng cho Triệu Tiểu Cương bắt nạt Hứa Thiểm Thiểm.

Nhưng sự đã đến nước này, hắn hối hận thì đã muộn.

Hiệu trưởng hơi bị bất ngờ, trước đây nếu Triệu Tiểu Cương bị bắt nạt ở trường, Triệu Toàn Thắng lại còn không làm ầm ỹ lên.

Sao lần này lại dễ dàng nhận lỗi vậy?

“Ba!” Triệu Tiểu Cương rõ ràng không thể hiểu nổi, “Chị ta đánh con, ba xem mặt con đi.”

Triệu Toàn Thắng tát vào mặt con trai mình, “Thằng nhãi này, ông bảo mày đi học, không bảo mày đến trường bắt nạt bạn bè.”

Triệu Tiểu Cương bị đánh đến sững người, một lúc sau mới nói: “Ba, không phải ba và mẹ...”

“Câm mồm.” Triệu Toàn Thắng lôi Triệu Tiểu Cương ra đằng sau, cười trừ xin lỗi Thời Sênh: “Cô Nhan, đều do tôi dạy bảo không chu đáo, cô đại nhân đại lượng, nể tình Tiểu Cương vẫn còn là một đứa trẻ, tha thứ cho nó lần này. Cô yên tâm, từ nay về sau Tiểu Cương tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt nạt Hứa Thiểm Thiểm nữa.”

Thời Sênh hừ một tiếng: “Tha thứ cho nó? Thế ai chịu trách nhiệm cho tổn thất tinh thần và ám ảnh tâm lý của Hứa Thiểm Thiểm? Bắt nạt người ta rồi nói một câu xin lỗi là xong hả?”

“Ba, ba sợ chị ta thế làm gì? Chị ta đánh con đến nỗi này rồi, ba bắt buộc phải bảo chị ta xin lỗi con, còn phải bồi thường nữa!” Triệu Tiểu Cương không phục, đứng đằng sau quát tháo.

Triệu Toàn Thắng chỉ muốn tìm cái kim khâu mồm Triệu Tiểu Cương lại.

Bảo người phụ nữ kia xin lỗi mày? Thấy đời dài quá, không muốn sống nữa rồi hả?

Triệu Toàn Thắng trợn trừng mắt lườm Triệu Tiểu Cương một cái, “Cô Nhan, cô muốn thế nào?”

“Trả lại số tài sản mà Hứa Thiểm Thiểm nên được nhận rồi bắt Triệu Tiểu Cương xin lỗi Hứa Thiểm Thiểm trước mặt toàn trường.”

Mặt Triệu Toàn Thắng lập tức biến sắc.

Triệu Tiểu Cương lo lắng kêu to, “Tôi không thèm xin lỗi nó, dựa vào đâu chứ?”

Xin lỗi trước mặt toàn trường, mặt mũi nói biết để vào đâu?

Triệu Toàn Thắng tức giận cấu cho Triệu Tiểu Cương một nhát, đây là lúc nói những lời này sao?

Hiệu trưởng nghe đến đây hơi bất ngờ, bây giờ là lúc nào rồi? Sao lại lôi cả gia sản vào đây?

“Cô Nhan, đây là việc trong nhà chúng tôi, cô là người ngoài, làm sao quản nổi?” Triệu Toàn Thắng không mấy tự tin, nói năng chẳng có khí thế mấy, “Hơn nữa chúng tôi chỉ giúp nó bảo quản, đợi đến khi nói trưởng thành rồi chúng tôi sẽ trả lại cho nó. Đều là người một nhà, lẽ nào lại hại nó được?”

Thời Sênh cười châm biếm, không hề khách khí mà lật tẩy, “Người một nhà sao lại đưa Thiểm Thiểm về quê làm gì? Sao không nhận nuôi nó?”

“Lúc đó Thiểm Thiểm cứ khóc lóc đòi cha mẹ, chúng tôi thực sự không có cách nào mới đưa nó về quê.”

Bản lĩnh bịa cớ của Triệu Toàn Thắng, Thời Sênh đã được chứng kiến một lần.

“Điều này không quan trọng.” Thời Sênh mỉm cười, “Quan trọng là, bây giờ ông phải trả toàn bộ số tài sản ấy lại cho Hứa Thiểm Thiểm. Tôi sẽ mời luật sư đến làm chứng, mời người có chuyên môn quản lý, đợi đến khi cô bé trưởng thành rồi, trực tiếp đưa lại cho cô bé. Thế nên ông đừng bảo tôi vì số tiền ấy mà tranh giành với ông.”

Triệu Toàn Thắng bị nói cho cứng họng.

“Thế cũng phải hỏi ý kiến của Thiểm Thiểm chứ?” Triệu Toàn Thăng tiếp tục tranh cãi.

Tình hình hiện tại của công ty hắn không được tốt, nếu như không phải có công ty của cha mẹ Thiểm Thiểm chống đỡ cho thì có lẽ sớm đã đóng cửa rồi, nếu thực sự trả công ty lại cho Hứa Thiểm Thiểm thì nhà hắn có lẽ phải phá sản mất.

“Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.” Thời Sênh bảo bọn trẻ đang đứng ngoài hóng hớt đi gọi Hứa Thiểm Thiểm.

Triệu Toàn Thắng nhìn Hứa Thiểm Thiểm đi vào, lập tức cười tươi: “Thiểm Thiểm.”

Mắt Thiểm Thiểm nhanh chóng lóe lên một tia căm thù, đi lại bên cạnh Thời Sênh, “Chị?”

Triệu Toàn Thắng cứng đơ người, khó xử không chịu được.

“Tài sản của cha mẹ em có đồng ý thu lại không, hay là để cho bọn họ?” Thời Sênh chưa bao giờ nói năng vòng vèo, trực tiếp thẳng thừng, mặc dù không dễ nghe, nhưng khiến người ta hiểu ngay ra được.

Hứa Thiểm Thiểm chớp mắt, hỏi rất ngây thơ: “Được ạ?”

“Tất nhiên, cho dù em không cần, thu về tiêu hết con tốt hơn là để trong tay bọn đần độn kia.”

Hiệu trưởng: “…” Đây là đang dạy học sinh phá của sao?

“Có phiền phức không ạ?” Hứa Thiểm Thiểm không hiểu những trình tự đó, nhưng cũng đã từng xem đại chiến trong các gia đình trên ti vi, luôn luôn là vì tranh giành tài sản.

“Em là người thừa kế thứ nhất, có gì phiền đâu?” Hứa Thiểm Thiểm đã lớn thế này rồi, cho dù cô bé không thể trực tiếp quản lý công ty, nhưng mời người có chuyên môn quản lý thì hoàn toàn có thể.

“Thiểm Thiểm, chúng ta là người một nhà.” Triệu Toàn Thắng lên mặt cha chú, “Chúng ta giúp cháu bảo quản cũng thế thôi, đợi cháu trưởng thành rồi, chúng ta trả lại cho cháu, tài sản của nhà mình lại trao cho người khác làm sao an tâm được. Thiểm Thiểm, cháu bảo có đúng không?”

Hứa Thiểm Thiểm rất coi khinh Triệu Toàn Thắng, chính là người nhà bọn họ, trong lúc hài cốt của cha mẹ cô còn chưa lạnh đã vào nhà cướp tài sản của họ, cuối cùng bán cả nhà họ đi, đuổi cô bé ra ngoài.

“Em phải thu lại.” Hứa Thiểm Thiểm kiên quyết, “Chị ơi, em phải thu hồi lại tài sản của cha mẹ em.”

Thời Sênh nhìn Triệu Toàn Thắng, nhếch mép, “Nghe thấy chưa? Trong vòng ba ngày mà tôi không nhìn thấy đơn chuyển nhượng cổ phần, thì chúng ta sẽ gặp nhau ở lò hỏa táng. Ông có dám không, ông đã lĩnh ngộ một lần rồi đấy?”

Triệu Toàn Thắng khó khăn nuốt nước bọt, thở dốc, như thể toàn bộ bầu không khí đều bị người ta rút hết đi rồi vậy.

Lưng hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh toát, tứ chi tê liệt, không động đậy được nữa.

Trong mắt hắn, chỉ còn lại cái nhếch mép nham hiểm quỷ quyệt của Thời Sênh.

Hiểu trưởng đứng sau: “…” Cô gái, có phải vừa nói nhầm rồi không? Lẽ nào không phải gặp ở toà án sao? Sao đột ngột lại nhảy đến lò hỏa táng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.