Chương trước
Chương sau
Thân người cô rõ ràng bé nhỏ đến nỗi khiến người ta thương xót, vậy mà lại đem đến cho hắn một cảm giác an toàn chưa từng có.

“Đừng nhìn xuống dưới, đồ đần.” Thời Sênh đưa tay nâng mặt hắn lên, bảo hắn nhìn lên trên, “Nếu rơi xuống thì chúng ta phải chết cùng nhau rồi, sao vậy, muốn chết vì yêu với tôi?”

Nhóm vệ sĩ: “…”

Lợi hại đó cô Nhan, không ngờ lại còn dám mắng Tịch tổng là đồ đần.

Còn chết vì yêu nữa, không phải dùng theo cách của cô đâu nhé cô Nhan!

Vậy mà Tịch tổng không có phản ứng gì, cứ như không nghe thấy Thời Sênh mắng hắn vậy, từng bước từng bước men theo bước chân của Thời Sênh tiến lên trên.

“Cẩn thận.” Lối đi này rất thấp, người Tịch Phi lại cao, nhất định phải cúi thấp người, Thời Sênh giúp hắn che đầu, “Sắp đến rồi, cố gắng chút nữa.”

Nhóm vệ sĩ đằng sau rối bời.

Này này cô Nhan, cảnh tượng này không đúng lắm! Nhớ rằng cô là con gái, mời cô yếu đuối một chút có được không?

Biểu cảm chấp nhận của Tịch tổng là ý gì vậy? Khí chất bá đạo của chủ tịch tập đoàn đâu rồi? Lấy ra đây đi!

Lên đến tầng cuối cùng, Tịch Phi thở phào nhẹ nhõm.

Thời Sênh đã nhìn thấy Thượng Quan Cửu, nhưng không thấy Nhan Ngọc đâu.

Bên cạnh Thượng Quan Cửu vẫn có người, bọn họ vừa lên đến nơi, đã bị bọn chúng vây lại, trợn mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào vệ sĩ.

Thượng Quan Cửu ung dung bước đến, mỉm cười, “Bảo bối, em không ngoan rồi, đã bảo chỉ mình em lên thôi cơ mà?”

“Liên quan gì đến anh?” Thời Sênh thốt lên thản nhiên, “Nhan… Mẹ tôi đâu?”

“Bảo bối đừng vội, chúng ta giải quyết những người không quan trọng trước đã.” Ánh mắt Thượng Quan Cửu nhìn đến Tịch Phi, biểu cảm có chút đùa giỡn: “Anh Tịch, lại gặp nhau rồi.”

Lần trước ở địa bàn của hắn, Thượng Quan Cửu phải nín nhịn, lần này thì…

Tịch Phi đã điều chỉnh lại trạng thái, “Thượng Quan Cửu, Nhan Miên là người mà nhà họ Tịch chúng tôi cần bảo vệ, anh vẫn còn cơ hội rút lui một cách nguyên vẹn.”

Biểu cảm của Thượng Quan Cửu thay đổi trong chớp mắt, chuyển sang cười khen Thời Sênh, trong mắt cuồn cuộn dòng sát khỉ lúc ẩn lúc hiện, “Bảo bối, em lợi hại quá, đến chủ nhân của Mặc Môn cũng bị em dụ dỗ rồi.”

Thời Sênh ngạc nhiên nhìn Tịch Phi.

Hắn là người đứng đầu Mặc Môn?

Mặc Môn không thuộc về thế lực ngầm trong nước mà là một thế lực ngầm rất nổi tiếng ở nước ngoài, mới đầu thế lực đó không gọi là Mặc Môn, sau đó có một người Trung Quốc lên cầm đầu, mới đổi thành Mặc Môn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Thời Sênh thản nhiên nhìn Thượng Quan Cửu, “Điều đó chứng minh rằng ông không bằng anh ấy.”

“Bảo bối.” Thượng Quan Cửu cao giọng, “Em muốn nhìn thấy mẹ em chết thế này sao?”

“Ông cứ thử xem.” Thời Sênh thản nhiên đáp.

“Được lắm.” Thượng Quan Cửu gật đầu, gằn giọng “Đã vậy thì, hôm nay, anh sẽ để hắn ta chết trước mặt em, xem em còn quyến rũ hắn thế nào?”

Thời Sênh: “…” Quyến rũ người đàn ông của mình thì sao chứ? Lẽ nào còn phải nhìn hắn ôm ấp đứa khác?

Thời Sênh chưa từng cảm thấy quyến rũ người đàn ông của mình có gì là sai, bởi vì hắn là Phượng Từ, thế nên hắn mới đáng trân trọng.

Nếu như hắn không phải là Phượng Từ thì cô quyến rũ hắn làm sợi len gì.

Tịch Phi bước lên trước một bước, che khuất thân hình của Thời Sênh, “Thượng Quan Cửu, anh đừng có đánh giá quá cao về bản thân mình.”

“Tịch Phi, cậu đừng quên, đây là ở trong nước, không phải địa bàn của Mặc Môn các cậu.” Thượng Quan Cửu giơ tay ra hiệu.

Những người vây quanh bọn họ lập tức nổ súng không hề do dự.

Nhưng thứ bắn ra lại không phải là đạn mà là sương mù, sương mù lan tỏa khắp không trung, tràn đến mọi ngóc ngách, một thứ mùi kỳ quái bay khắp không khí.

Thời Sênh phản ứng nhanh nhất, đưa tay lôi Tịch Phi sang một bên, thiết kiếm vung lên, màn sương mù xung quanh lập tức bị tách ra, dạt sang một bên.

Cô né tránh những người chặn đường, lôi Tịch Phi chạy tới chỗ sạch sẽ.

Những người đằng sau tiếp tục nổ súng, sương mù không ngừng rơi từ trên không trung xuống.

“Bảo bối, đừng chống đối nữa, đây là thiết kế dành riêng cho em.” Tiếng nói của Thượng Quan Cửu từ đằng sau vọng lại, đầy vẻ dương dương tự đắc và quyết chí bằng được.

“Mẹ kiếp, cái đồ đần độn này.” Thời Sênh chửi rủa quay người lại bắt đầu chém.

Võ nghệ của Tịch Phi cũng không tồi, nhưng so với chiến tích vung một phát kiếm chém đổ vài tên của Thời Sênh thì anh không là gì cả.

“Rắc…”

Tấm gỗ dưới chân bỗng gãy răng rắc, để lộ không gian cao vời vợi phía dưới.

Một tấm gỗ gãy ra, vài tấm gỗ bên cạnh cũng sắp gãy, chỗ Tịch Phi có thể đứng được rất hẹp, hơn nữa cảnh tượng bên dưới khiến hắn chóng mặt.

Thời Sênh nhảy vài bước đến bên cạnh hắn, đưa tay đỡ lấy hắn, đưa hắn đến chỗ đã đổ bê tông.

Chân chạm xuống mặt đất vững chắc, Tịch Phi lập tức lấy lại phong độ.

“Đã bảo anh đừng lên đây, tôi lại còn phải bảo vệ anh nữa.” Thời Sênh kêu ca, “Phí bảo vệ của tôi đắt lắm đấy.”

Câu nói đó, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ xấu hổ bực bội, hoặc không biết chui vào đâu.

Thế nhưng khi cô nói thế với mình, Tịch Phi chỉ cảm thấy buồn cười, điệu bộ ca cẩm của cô rất đáng yêu.

Tịch Phi cảm thấy điểm chú ý của mình hình như không đúng.

“Bọn họ đến rồi.” Tịch Phi lập tức chuyển chủ đề, nhắc nhở Thời Sênh.

Thời Sênh vung kiếm qua, thanh kiếm gảy những tấm gỗ lót đường lên, va vào những người đang định xông tới.

“Á!”

Có người bước hụt, rơi thẳng từ trên xuống.

Thời Sênh giải quyết xong đống vặt vãnh đó, quay đầu lại thì không nhìn thấy Thượng Quan Cử đâu nữa.

“Bên kia.” Tịch Phi chỉ về một phía, Thượng Quan Cửu đang leo như bay lên một tầng cao mới chỉ xây xong một nửa.

Thời Sênh đuổi theo vài bước, tầm nhìn bị chắn bỗng mở rộng, Nhan Ngọc bị treo ở trên đó, chân chỉ hơi chạm được vào bên trong, Thượng Quan Cửu đã trèo lên đến nơi, đứng ở chỗ buộc dây thừng.

Thời Sênh và Tịch Phi đuổi theo sau.

“Miên Miên!” Nhan Ngọc kêu lên một tiếng, lắc đầu nguầy nguậy.

Nó đến làm gì, sao nó lại đến đây?

Thượng Quan Cửu cười kinh tởm, “Bảo bối, chỉ cần anh cứa nhẹ một cái là cô ta sẽ rơi xuống dưới, em muốn nhìn thấy cô ta chết như vậy sao?”

“Thượng Quan Cửu, anh muốn gì thì nhằm vào tôi, ân oán giữa chúng ta đừng có liên lụy đến Miên Miên.” Nhan Ngọc thét lên, đến độ đinh tai nhức óc.

Thượng Quan Cửu kéo Nhan Ngọc qua, tóm lấy cằm bà ta, “Năm đó sao cô không thích tôi? Tại sao? Bây giờ tất cả đều là do cô tự gây nên. Tôi phải khiến con gái cô thay thế cho cô, ha ha ha. Bảo bối, không muốn cô ta chết thì em giết Tịch Phi đi.”

“Có bệnh thì uống thuốc.” Thời Sênh trợn ngược mắt, người mà cô chỉ muốn cưng nựng, lại bảo cô đi giết.

Thằng này bệnh không nhẹ.

“Bảo bối, giết Tịch Phi đi, không thì anh sẽ đẩy cô ta xuống dưới.” Nét mặt của Thượng Quan Cửu càng hung hãn hơn.

“Miên Miên, mặc kệ hắn, mau đi đi.”

“Câm mồm.”

Thời Sênh nhếch mép “Tôi tiễn ông lên đường.”

Thượng Quan Cửu còn chưa hiểu Thời Sênh có ý gì, thì một tấm gỗ bỗng bay về phía hắn ta và Nhan Ngọc, bởi vì hắn đứng đằng trước, nên tấm gỗ đánh đúng vào người hắn, cả người hắn bay xuống phía dưới.

Thượng Quan Cửu tóm lấy Nhan Ngọc, tấm gỗ treo Nhan Ngọc không chịu được trọng lượng của hai người, gãy đến rắc một phát, hai người cùng rơi xuống dưới.

Thời Sênh mau chóng cưỡi thiết kiếm bay ra, cô vốn muốn kéo lấy Nhan Ngọc, nhưng Nhan Ngọc lại lắc đầu, ôm lấy Thượng Quan Cửu lúc đó đang giãy giụa, nhanh chóng rơi xuống đất.

Khuôn mặt Nhan Ngọc lộ ra một nụ cười, con gái bà ta rất lợi hại, không cần bà ta phải lo lắng nữa.

Xin lỗi Miên Miên, tha thứ cho sự bất lực và yếu đuối của mẹ.

Đúng lúc bọn họ sắp rơi xuống, Thượng Quan Cửu bỗng nhiên ôm lấy Nhan Ngọc, cố hết sức lật mình lại, để Nhan Ngọc ghé lên người hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.