Chương trước
Chương sau
“Tam tiểu thư…”

Đệ tử Phượng gia có vài người đã chạy, lại có vài người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ngừng kêu la.

“Chạy đi.” Thời Sênh nhảy xuống chỗ cả bọn đang đứng, trừng mắt lên, “Chờ thành tương thịt à?”

Đệ tử Phượng gia: “…” Chúng tôi đang chờ cô mà.

Thời Sênh đi cùng chúng đệ tử Phượng gia tới thành trì gần nhất, bởi vì bọn họ chạy tới cuối cùng nên lúc tới nơi, cửa thành đã đóng, các trận pháp phòng ngự cũng đã mở ra, lúc này sẽ không thu lại để bọn họ tiến vào.

Trên tường thành có vô số người ló ra, nhìn thấy phía dưới tường thành là một đội ngũ khoảng chừng hai mươi người.

“Tam tiểu thư, làm sao bây giờ?”

“Bọn họ không mở cửa thành, huyền thú sẽ tới đây nhanh thôi.”

“Tam tiểu thư…”

Thời Sênh ngửa đầu nhìn lên tường thành, nhận ra trong đám người có Phượng Võ và Phượng Khuynh Khuynh.

“Trận pháp bên kia còn chưa khởi động xong sao, cho bọn họ tiến vào từ bên đó đi.” Có người ở trên tường thành lên tiếng.

“Tại nàng ta phá hỏng trận pháp của đội Thần Vệ, nếu không vì nàng ta thì đám huyền thú cũng không chạy đến đây, tại sao phải mở cửa chứ?”

Lại có người kích động hô lên, thanh âm ồn ào xung quanh lập tức biến mất.

“Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ông đây phá hư?” Thời Sênh quát lên tức giận, rõ ràng là Hách Liên Dục phá hỏng, tên khốn này lại dám đá lên người cô.

Ông đây không nhận.

Đối phương lại rống lên, “Có người tận mắt thấy.”

“Đừng mở cửa, không cho nàng ta tiến vào.”

“Đều tại ả nên mới thành ra cục diện hiện tại, không cho ả tiến vào, không được cho ả tiến vào.”

“Không được cho ả tiến vào.”

Trên tường thành hô lên rất đồng thanh.

Thời Sênh không muốn tốn hơi thừa lời, một tay chống nạnh, thiết kiếm dựng trước mặt, giống như có thể chém tới bất cứ lúc nào.

“Tam tiểu thư, huyền thú… Huyền thú tới rồi!” Đệ tử Phượng gia vây quanh Thời Sênh, thanh âm run rẩy.

Bọn họ đã nhìn thấy những con huyền thú chạy đầu tiên rồi.

“Đến thì đến, chẳng lẽ bắt ông đây đi nghênh đón à?” Thời Sênh đang cực kỳ tức giận, vì thế giọng điệu nói chuyện cũng rất không vui vẻ.

Đệ tử Phượng gia: “…” Huyền thú tới, bọn họ mà không vào được trong thành thì chắc chắn sẽ chết.

Huyền thú vẫn không dừng lại, tiếp tục bay thẳng về phía tòa thành.

Thời Sênh cắm thiết kiếm xuống đất, mặt đất xung quanh lấy thiết kiếm làm trung tâm lập tức bốc lên một tầng bụi. Những huyền thú chạy nhanh nhất bị một cỗ lực lượng vô hình hất văng vào đại quân huyền thú phía sau làm cho chúng hỗn loạn một trận.

Tập thể đệ tử Phượng gia trợn mắt há mồm: “…”

Mẹ của con ơi, Tam tiểu thư lợi hại như thế từ khi nào vậy?

Huyền thú cảm nhận được nguy hiểm nên đều vòng qua vòng bảo hộ vô hình của thiết kiếm, tiếp tục lao về phía tường thành.

Vì thế, từ trên tường thành nhìn xuống liền thấy một cảnh cực kỳ quỷ dị.

Lấy nhóm người kia làm trung tâm, trong phạm vi năm thước, không có một con huyền thú nào dám đi vào, đều vòng qua hai bên sườn mà chạy, hình thành nên một vòng tròn ở giữa.

Cái này không chỉ làm cho đám đệ tử Phượng gia há hốc mồm mà người trên tường thành cũng vô cùng kinh ngạc.

Thời Sênh rút thiết kiếm lên, “Phá trận pháp của bọn họ cho ta.”

Vẫn là câu nói kia, đã chết thì cùng chết.

Không cho cô đi vào, vậy thì đừng ai mong được yên ổn.

“Ong ong ong…” Sao lại là ta?

Thời Sênh trừng mắt: “Mi không đi, chẳng lẽ muốn ông đây tay không đấm vỡ tường thành à?”

“Ong ong…” Chủ nhân, cô có thể mà.

“Cút!”

Thiết kiếm chấn động vài tiếng, bay lên một cách không tình nguyện. Nó bay về phía đối diện tường thành.

Mọi người sửng sốt, thực sự cứ thế mà đi luôn?

Nhưng chỉ vài giây sau, một đạo quang ảnh từ xa liền lao tới, cắt không khí, cắm thẳng vào cửa thành.

Không gian yên lặng trong nháy mắt, ngay giây tiếp theo, cửa thành vỡ ra, có tiếng nứt vỡ truyền tới, trận pháp phòng ngự liên tục bị phá vỡ.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì huyền thú đã lao qua cửa thành vào trong.

Huyền thú bay trên trời cũng đậu xuống tường thành, tiếng hét chói tai vang vọng khắp nơi.

Thời Sênh lấy hạt dưa ra, ngồi xổm xuống, tiếp tục cắn.

“Cắn hạt dưa để lấy lại bình tĩnh đi.” Cô còn phân chia hạt dưa cho đám đệ tử Phượng gia vẫn đang sững ra tại chỗ.

Đệ tử Phượng gia: “…” Hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được.

Sự tình đã tới nước này, bọn họ cũng không có lập trường gì để nói, chỉ đành nhận lấy hạt dưa từ tay Thời Sênh, cả tập thể cùng ngồi xổm xuống cắn hạt dưa.

Phượng Khuynh Khuynh nhìn xuyên qua đám người đang nháo nhác và hỗn loạn xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang ngồi xổm và cắn hạt dưa một cách cực kỳ mất hình tượng.

Không thể không nói, tràng cảnh đó quả thật rất quỷ dị.

Thời Sênh cảm nhận được ánh mắt của Phượng Khuynh Khuynh, hơi hơi ngửa đầu, chuẩn xác đáp trả lại ánh mắt của nàng ta.

“Thất tiểu thư, đi mau.”

Có người kéo Phượng Khuynh Khuynh, thân mình nàng ta lảo đảo một chút nên bị người bên cạnh đã ngăn trở tầm mắt, chờ nhìn lại lần nữa thì Thời Sênh đã cúi đầu xuống, chuyên chú cắn hạt dưa trong tay mình.

Huyền thú vượt biên giới, quả thực không khác nào thế giới bị hủy diệt.

Chờ đến khi tất cả huyền thú đều đã vọt qua thành trì, tường thành chỉ còn là một đống phế tích, khói đen lượn lờ bay lên.

Trong không khí còn có mùi máu tanh nồng đậm đang phiêu tán.

“Tam tiểu thư… Sao cô lại…” Trong đám đệ tử Phượng gia, một tiểu cô nương mang theo sắc mặt trắng bệch bước ra, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, “Nhiều người như thế… đều chết hết.”

Thời Sênh phủi phủi làn váy, từ trên mặt đất đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo, phần lớn mọi người đều có điểm không thể nào tiếp thu được.

Người trong thành trì này vì Tam tiểu thư nhà họ nên mới chết.

“Cảm thấy họ vô tội sao?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn cả đám.

Tuy rằng bọn họ cũng tức giận đám người kia không mở cửa cho mình, nhưng người trong thành trì vốn vô tội, bọn họ có làm gì sai đâu?

“Trong thành… trong thành có rất nhiều người vô tội. Tam tiểu thư, cô… cô có năng lực bảo vệ tốt chúng ta, vì sao… vì sao lại còn phá cửa thành?”

“Ta không phá thì sớm muộn gì cửa thành này cũng sẽ bị phá, bọn họ vẫn sẽ chết thôi, ta chỉ là làm cho thời gian chết của họ tới sớm hơn một chút. Chết sớm, sớm siêu sinh.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt không thèm để ý.

Cô hơi dừng một chút, vẻ mặt châm chọc, “Hơn nữa, ta có thể bảo hộ các người hay không, dùng cách gì để bảo vệ cách người, đó là chuyện của ta.”

Cô không có nghĩa vụ phải bảo vệ họ.

Bây giờ lại còn dám khoa tay múa chân với cô, bị bệnh chắc?

Người ở bên trong vô tội, còn bọn họ thì không vô tội à?

Hôm nay nếu cô không có năng lực bảo vệ họ thì người chết đầu tiên chắc chắn là họ.

Đám người bên trong kia sẽ thương tâm, khổ sở vì họ sao?

Một đám não tàn.

“Nhưng mà…” Cô gái kia vẫn còn không tiếp nhận được kết quả này.

Đây cũng là mạng người, tại sao trong mắt Tam tiểu thư lại chỉ là một con kiến, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới chứ?

Sao Tam tiểu thư có thể trở thành người máu lạnh như thế được?

“Đừng nói nữa.” Một đệ tử nam giữ cô gái lại, “Nếu không có Tam tiểu thư thì chúng ta đã sớm chết rồi. Mà đám người trong kia cũng sẽ trơ mắt nhìn chúng ta chết mà thôi.”

Thời Sênh liếc nhìn đệ tử nam kia một cái, “Đừng nghĩ con người trên thế giới này đều lương thiện. Lương thiện… đúng thật là châm chọc, ta cứu các ngươi, đối với các ngươi mà nói không phải lương thiện sao?”

Không bao giờ có thiện hoặc ác tuyệt đối cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.