"Ba, mọi người tìm ai à?” Thời Sênh xách hộp cơm tiến vào văn phòng.
Ông Cốc thở dài, “Bên trên phái xuống một sĩ quan chỉ huy, đáng lẽ mấy hôm trước đã phải tới rồi nhưng tận hôm nay mới tới báo danh, sau đó liền chạy mất, không xảy ra chuyện thì không sao… Thôi thôi, nói mấy cái này con cũng không hiểu đâu, hôm nay có gì ăn thế?”
Những việc này đều là chuyện công việc, đây là con gái ông, ông cũng chỉ oán giận nói hai câu chứ không nói vào trọng điểm gì.
Thời Sênh không tiếp tục hỏi nữa mà trả lời câu hỏi của ông Cốc, “Thịt kho tàu, mẹ thật bất công, lúc nào cũng để lại thịt cho ba.”
“Có thịt ư?” Ông Cốc cười ha hả, nói tiếp, “Thảo nào từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vẫn là mẹ con thương ba, không giống con, chỉ biết đem tới phiền phức.”
Thời Sênh: “…” Tội của nguyên chủ, cô không gánh cũng phải gánh.
Lúc này điều kiện sống khá gian khổ, dù là ông Cốc thì một tuần cũng chỉ được ăn thịt hai lần, còn lại hầu hết chỉ được ăn rau.
Ông Cốc còn chưa ăn cơm xong thì Hạ Vũ đã tới.
“Hạ Vũ, có chuyện gì thế?” Ông Cốc đẩy hộp cơm ra, ngồi nghiêm chỉnh, nháy mắt đã khôi phục uy phong của trưởng quan.
Hạ Vũ từ ngoài tiến vào, “Báo cáo, chúng ta đã liên hợp với cảnh sát nhân dân của trấn bắt được tên bắt cóc lúc trước, hắn đã khai.”
Ông Cốc gật đầu, “Việc này rõ ràng là tốt rồi, cậu cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2409173/chuong-1264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.