Thời Sênh kéo hai lần lại buông ra, ánh mắt bình tĩnh dừng trước cổng lớn.
Bóng đêm buông xuống, ánh sáng xung quanh cũng dần tối đi, đèn đường hắt lên làm cho chiếc bóng cô kéo dài thật dài. Một đám người máy vệ sinh đi qua trước mặt cô, dọn sạch đám dây leo cô vừa kéo xuống rồi lại rời đi.
Thân ảnh của Thập Phương dần dần tiến tới gần. Anh ta xoay người hành lễ, “Gia chủ, quay về thôi.”
Thời Sênh yên lặng vài giây, “Có phải Cơ Dạ tới tìm tôi không?”
“Đúng thế.” Thập Phương đáp.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn tường đầy dây leo. “Bọn họ cảm thấy tôi đang giận chó đánh mèo hắn, anh có biết không?”
Thập Phương đáp không một chút chần chừ, “Gia chủ, ngài sẽ không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo một ai cả.”
Thời Sênh quay đầu.
Thập Phương bất ngờ, không kịp tránh ánh mắt của Thời Sênh, đáy lòng lộp bộp một chút, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt xuống mặt đất.
Cô động người, thong thả bước qua bên cạnh anh ta.
Anh ta nghe được giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc nào, “Thực ra tôi đúng là đang giận chó đánh mèo.”
Thập Phương hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi theo phía sau cô.
Trở lại khách sạn, Thời Sênh vừa nằm xuống liền ngủ, buổi sáng lại dậy như không có việc gì xảy ra.
Thời Sênh tới không phải để tham dự cái gọi là hội nghị Thập Nhị Phong gì đó, cho nên cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2406292/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.