Đến khi nhân viên cửa hàng nhìn thấy cơ giáp lung lay một trận, sau đó hoàn thành lưu loát một loạt các động tác có độ yêu cầu cao, hắn càng cảm thấy mình thật sự chưa tỉnh ngủ rồi.
Chưa từng lái cơ giáp?
Nói điêu!
Tuy rằng lúc đầu quả thực đúng là giống như chưa từng lái, nhưng sau đó thì đâu phải chưa từng chứ?
Phượng Từ bước ra khỏi cơ giáp, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không hợp với vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt như sắp chết trong tưởng tượng của nhân viên cửa hàng.
Nhưng mà khi hắn tới gần Thời Sênh thì lại tỏ ra khói chịu ôm lấy cô.
Hơi chóng mặt.
“Giờ mới biết khó chịu à?” Tinh thần lực của Phượng Từ chắc chắn không chỉ là A+, thế nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, khó chịu là điều chắc chắn.
“Ừ.” Phượng Từ thấp giọng nỉ non.
Thời Sênh vỗ vỗ lưng hắn, chờ hắn đỡ hơn mới nói tiếp, “Chơi đủ rồi thì đi thôi, đến giờ ăn rồi.”
“Không mua à?” Phượng Từ nghiêng đầu nhìn cô.
“Nhà đầy, anh thích chơi thì về tự chọn lấy một cái.” Thời gia có rất nhiều cơ giáp, nhiều cái do cô cướp của Liên minh, cũng có nhiều cái do gia tộc tự chế tạo.
Hắn một ngày chơi một cái cũng chẳng thành vấn đề.
“A…” Phượng Từ nhìn về phía chiếc cơ giáp kia, đại đa số cơ giáp đều có màu trắng hoặc trắng xám, nhưng chiếc cơ giáp này lại có màu đỏ như lửa, thân máy bay thiết kế rất đẹp, làm cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2406228/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.