“Chưa thấy người đàn bà nào không biết xấu hổ như cô.” Có lẽ nữ sinh kia đã không tìm được từ nào để hình dung Thời Sênh nữa rồi.
“Giờ thì gặp rồi đấy.” Thời Sênh lấy từ trong túi áo ra cái di động đã nứt vỡ màn hình, thuần thục bấm gọi 110.
Có việc tìm cảnh sát.
“Alo, nơi này là bệnh viện Đồng Nhân, tầng ba, phòng 12, có người dùng ngôn ngữ công kích, thóa mạ tôi, tạo ra bi thương rất lớn cho tôi, nếu tôi tự sát thì đều là lỗi của họ cả…”
Hai nữ sinh kinh hãi, tiến lên hất cái điện thoại bên tai Thời Sênh đi, di động rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nữ sinh tức giận dậm chân, “Cô nói bậy cái gì thế hả? Cô tự sát thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”
Thời Sênh nhìn di động đã vỡ vụn, cười rất không có ý tốt, “Giờ các cô em chẳng những phải bồi thường tổn thương tinh thần cho chị đây mà còn phải đền cả một chiếc di động đấy.”
Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải vấn đề.
Vấn đề không thể dùng tiền để giải quyết… vậy làm tới thôi!
“Cái gì?”
Hai nữ sinh nghi ngờ bản thân bị ảo giác, cô ta ném di động của họ trước mà giờ lại đòi họ đền di động?
Bị điên rồi sa?
Sự thật đã chứng minh, người phụ nữ này không những bị điên mà còn hoàn toàn điên.
Bên cạnh bệnh viện là cục cảnh sát, Thời Sênh vừa gọi cảnh sát xong thì bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2406208/chuong-1481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.