“Chị mà đi anh ta còn không xử chết chị ấy.”
Miệng Nguyên Nhược Lạp giật giật, “Chị cưỡng hiếp… anh Kiều à?”
“Coi là thế đi.”
Nguyên Nhược Lạp yên lặng dựng ngón tay, lợi hại nhỉ quản lý của em.
Cô đặt thuốc bị từ chối vào tay Thời Sênh, “Chị tự mình đi đi. Chị Trình Hi, nếu ngủ với người ta rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Chị muốn chịu trách nhiệm, nhưng anh ấy không cho.” Thời Sênh thở dài, cầm thuốc đứng dậy, “Em nhớ uống thuốc đấy.”
Nguyên Nhược Lạp gật đầu như thỏ con, “Mau đi đi, mau đi đi.”
Lúc Thời Sênh tìm được Kiều Khanh, hắn đang dọn dẹp cái bàn bừa bộn của Tưởng Húc. Tưởng Húc ngồi ở bên cạnh khoa tay múa chân.
“Tối hôm qua bảo anh đi lấy nước, anh thì hay rồi, đến người cũng không thấy đâu, gan to ra rồi nhỉ?”
“Tôi thấy là gan anh to ra rồi đấy.” Thời Sênh xách Tưởng Húc lên, “Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ? Hả?”
Tưởng Húc nhìn thấy Thời Sênh liền kinh sợ. Nhưng hắn là một người đàn ông, không thể thừa nhận sợ hãi, “Trình Hi đồ điên này, bỏ tôi ra.”
Thời Sênh đẩy hắn một cái, “Cút.”
Tưởng Húc: “…”
Hắn hung tợn trừng Kiều Khanh một cái, tức giận rời đi.
Kiều Khanh từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, thuần thục dọn đồ vào hòm.
Một cái tay bên cạnh chen vào, ngăn động tác của hắn lại, “Trong tay hắn có điểm yếu gì của anh sao?”
Tưởng Húc đối với hắn như vậy, hắn lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2406177/chuong-1498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.