Tống Nhã nhìn ngón tay mình, khóe miệng kéo lên châm biếm, thờ ơ nói: “Anh Kiều không phải là cảm thấy Tưởng Húc không có ở đây, là anh có thể bước chân vào cái giới này chứ?”
“Vậy tôi chỉ có thể nói, anh Kiều đúng là ngây thơ, thật sự nghĩ ai cũng có thể ăn được bát cơm này sao?” Tống Nhã giơ bàn tay được chăm sóc khéo léo ra, dường như muốn sờ vào Kiều Khanh. Cô ta còn chưa động đến cổ áo Kiều Khanh, tay đột nhiên bị người nắm lấy, vặn lên trên.
“Rắc rắc!”
“A!”
Tống Nhã bị đau, kêu thảm thiết. Gương mặt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, lộ ra có chút khó coi.
Thấy rõ người nắm tay mình là ai, Tống Nhã giống như mất khống chế gào lên với cô, “Trình Hi, cô bỏ tay ra cho tôi!!”
Mặt Thời Sênh đóng băng, trong con ngươi đen nhánh không có ánh sáng, dày đặc như mực. Lúc cô nhìn chằm chằm ai, cảm giác khủng bố lập tức ập đến.
Câu nói tiếp theo của Tống Nhã, như bị mắc kẹt lại, không thể nào nói ra được.
Đại khái sau mười mấy giây, Thời Sênh ghét bỏ buông tay ra, rút khăn giấy mang bên người ra lau lau, ánh mắt dửng dưng liếc cô ta, “Tống Nhã, khoa tay múa chân với người của tôi, rất thoải mái sao?”
Tống Nhã che cái tay không biết có phải là gãy xương rồi không, đau đến toát mồ hôi lạnh. Người phụ nữ này sao lại khoẻ như vậy, bóp một cái thế mà tay cô ta đã hoàn toàn không cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2406164/chuong-1505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.