Tạ Vong Kỳ đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, Kỷ Đồng giả sợ tới mức giật mình một cái, sắt mặt tái nhợt nhìn hắn, sau đó lại hoảng hốt nhìn đi chỗ khác.
Tay khẽ túm chặt lấy cái chăn, vừa rồi cô ta đều nghe thấy được Tạ Vong Kỳ hỏi ông bà Kỷ rằng có thấy cô ta khác gì với trước đây không.
Hắn đang nghi ngờ cô ta.
Kỷ Đồng giả có phản ứng lớn như thế, sao Tạ Vong Kỳ không nhìn ra chứ. Tầm mắt hắn hơi dừng lại ở đống lộn xộn trên giường và chân còn chưa kịp hoàn toàn che lại của cô ta.
Tạ Vong Kỳ ngồi xuống bên cạnh: “Em đều nghe thấy rồi sao?”
“Anh Vong Kỳ, nghe thấy gì cơ ạ?” Kỷ Đồng giả xoay đầu, khó hiểu hỏi lại.
Cô ta tận lực che giấu sự hoảng hốt và khẩn trương trên mặt, nhưng Tạ Vong Kỳ đâu phải người dễ lừa gạt như thế.
“Em biết anh đang nói gì.”
Biểu tình của Kỷ Đồng giả cứng đờ, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong lòng như nổi trống, trái tim tựa như muốn nhảy ra.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của cô ta.
“Anh Vong Kỳ, anh có tin em không?”
Tạ Vong Kỳ nói đầy bình tĩnh, “Em không nói ra, sao anh biết được có nên tin em hay không?”
Hiện tại Tạ Vong Kỳ cũng chưa thực sự thích Kỷ Đồng giả, lý trí tất nhiên sẽ chiếm phần hơn.
“Em…”
Hốc mắt Kỷ Đồng giả đỏ lên, “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405774/chuong-1577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.