Cát vàng lún xuống để lộ ra một cái hố to màu đen, Thời Sênh rơi vào trong cái hố lớn đó.
Không đợi cô làm ra phản ứng thì cát trên đỉnh đầu đã khôi phục lại như cũ, bóng đen bao phủ, duỗi tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón.
Có một ít vong linh cũng bị cuốn xuống đây nên tiến về phía Thời Sênh theo bản năng, cô tiện tay giải quyết hết một đám.
Lấy từ trong không gian ra dạ minh châu ra rồi đưa cho Sở Uẩn Linh: “Ôm chắc.”
Có lẽ Sở Uẩn Linh đã trải qua nhiều biến cố nên giờ đã chết lặng, Thời Sênh nói gì cô nhóc đều làm theo như thế.
Thời Sênh duỗi tay sờ Đông Ngự rồi cũng đưa một viên dạ mình châu cho hắn, “Không sao chứ? Có bị ngã vào đâu không?”
Đông Ngự cầm dạ minh châu, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Thời Sênh, chuyện lúc trước dường như cũng quên sạch: “Đây là cái gì thế?”
“Dạ minh châu.” Thời Sênh đáp.
“Đẹp quá!”
Thời Sênh kéo hắn đứng lên: “Có bị thương ở đâu không? Con rối của anh có theo vào đây không vậy?”
Đông Ngự nghiêng đầu nhìn Thời Sênh rồi vẫy tay một cái, mấy con rối yên lặng xuất hiện sau lưng hắn: “Ta ở đâu thì chúng sẽ ở đó, có phải rất lợi hại không, em…”
Đông Ngự nói tới đây liền chủ động dừng lại, cô ấy không thích hắn nói những lời này.
Rõ ràng con rối hắn làm ra lợi hại như thế, tại sao cô ấy lại không thích chứ?
Chẳng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405695/chuong-1616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.