Đông Ngự chậm rãi buông tay ra, vùi mặt vào bụng cô, không nhìn về phía vong linh Vương nữa.
Vong linh Vương run lên: “Ngươi muốn dung túng cho hắn ư?”
“Liên quan gì tới ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết.”
Vong linh Vương: “…” Cũng đúng.
Dù sao cũng sắp chết rồi, liên quan gì tới nó nữa đâu?
Vong linh Vương nghĩ vậy thì lại thả lỏng người, dựa vào tường nhìn Thời Sênh vỗ về Đông Ngự.
Thần kinh!
“Đói.” Sau một lúc lâu, Đông Ngự chỉ thốt lên đúng một chữ này.
“Hắn sẽ càng ngày càng đói.” Vong linh Vương dường như đã nghĩ thông suốt nên giờ cảm thấy rất vui sướng khi người gặp họa, “Có nghe nói về Thao Thiết chưa? Là mãnh thú của thời thượng cổ trong truyền thuyết. Lưu Ly Sát giống Thao Thiết, nó chỉ biết ăn. Lưu Ly Sát thành hình có thể ăn hết mọi sinh linh của Vong linh giới.
“Mà cơ thể nó gửi nhờ nếu không thể cung cấp đồ ăn cho nó sẽ bị nó phản phệ…”
Thời Sênh liếc nhìn vong linh Vương một cách sâu kín, rõ ràng không nhìn ra biểu tình gì trên bộ mặt xương khô đó nhưng Thời Sênh lại cảm thấy nó đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Không bằng… ăn luôn ngươi đi?”
Vong linh Vương: “…”
Nó yên lặng quay đầu đi, tuy nó sắp chết rồi nhưng nó không muốn bị người ta ăn.
Cứ an tĩnh chờ chết là hơn!
Không biết con rối vong linh bắt ở đâu một đám vong lính về, Đông Ngự hấp thu hết đám hồn hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405690/chuong-1619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.