“Xong đời rồi!” Kim pháp sư ôm đầu với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Hồn thì phải tiêu diệt bằng Diệt Linh chú, hồn mà không diệt thì kiểu gì thú vong linh cũng sẽ sớm tìm tới, dù sao cũng sẽ chết cả! Không ngờ ta lại chết ở nơi thế này, ôi một đời thanh danh của ta!”
“Cách lối ra còn xa không?” Thời Sênh không thèm để ý tới tiếng rên rỉ của Kim pháp sư mà quay đầu hỏi Đông Ngự.
“Ở ngay đằng trước.”
Thời Sênh gật đầu: “Đi!”
Kim pháp sư ngừng rên rỉ, ảnh mắt hơi đảo, sau đó như hiểu ra câu nói kia của Thời Sênh nên lập tức chạy tới, “Vĩ Huyền các hạ, cô biết cách ra ngoài ư? Không phải nói rằng địa cung di động không thể ra ngoài sao?”
Thời Sênh để con rối vong linh ôm Sở Uẩn Linh, sau đó nhanh chóng đi về phía mà Đông Ngự chỉ.
Kim pháp sư không ngừng kêu gào ở phía sau, bước chân bám sát Thời Sênh không rời.
Dù có lối ra hay không thì một đám người đi cùng nhau sẽ tốt hơn một người rồi.
Bởi vì tốc độ của Thời Sênh nhanh hơn nên mau chóng tới được nơi mà Đông Ngự nói. Nơi này rất trống trải, giống hệt chỗ mà bọn họ rơi xuống lúc đầu, chỉ là trên vách tường có một cánh cửa bằng đá.
Đông Ngự giơ dạ minh châu lên và nhìn về một phía: “Quái lạ… Cánh cửa này khác lúc trước.”
“Lối ra ở sau cánh cửa ư?” Thời Sênh hỏi.
Đông Ngự gật đầu, lúc trước hắn rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405684/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.