“Ừ, được…” Thời Sênh gật đầu, tiếp tục bố trí căn phòng, thiết kiếm ở bên cạnh gõ vang leng keng, gọt những mảng đá dư thừa ra ngoài.
Nó biết làm sao chứ?
Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô rồi!
Đông Ngự đi lòng vòng bên cạnh Thời Sênh, không giúp đỡ mà ngồi nhìn như một thiếu gia làm thiết kiếm vô cùng tức giận, càng gọt đá mạnh hơn.
Cứ được chiều là lại làm ra vẻ! Hừ!
Nó là một thanh kiếm thực dụng, còn lâu nó mới làm bình hoa!
Hu hu hu… Thực ra nó cũng rất muốn làm bình hoa.
Gian thạch thất này sau này chính là nơi bọn họ ngủ. Thời Sênh bày ra đủ mọi ma pháp trận mà nguyên chủ từng học, còn thiết lập đủ loại trận pháp khác, sẽ không ai tới quấy rầy họ được.
Dù cho sau này vật đổi sao dời, mấy ngàn năm sau có người phát hiện ra thì nơi này cũng sẽ tự tiêu hủy vì có người đặt chân vào.
“Vợ, anh hơi đói.” Đông Ngự đột nhiên ngồi xổm xuống.
Thời Sênh ném đồ trong tay ra, “Em ra ngoài kiếm, ngoan ngoãn chờ ở đây.”
“Ừ.”
Đông Ngự nhìn Thời Sênh đi ra, xác định cô đã đi xa liền đi tới chỗ thiết kiếm đang gọt đá: “Có thể giúp một chút không?”
Hắn biết thanh kiếm này có thể hiểu tiếng người.
Thiết kiếm dừng lại, “oong” một tiếng ý bảo hắn muốn gì?
Đông Ngự duỗi tay cầm lấy nó, đi tới vị trí trung gian căn phòng, bắt đầu khắc họa một ít thứ lên đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405671/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.