Chương trước
Chương sau
“Nói chuyện chút chứ?”

Trên mặt cô gái mang tia cười, không có chút dấu hiệu sợ hãi hay tức giận nào, ánh mắt bình tĩnh, nụ cười trên mặt không hề đến đáy mắt, vô cớ dọa người.

Cô tùy ý ngồi ở trên ghế sofa, thậm chí còn vắt chân, nhìn kiểu thì cũng thấy có chút phong độ lưu manh. Đây không phải là phản ứng một người bình thường gặp loại chuyện này nên có.

Hắn rốt cuộc là tại sao lại ở đây?

Người đàn ông cố gắng nhớ lại.

Dây thừng bên ngoài cửa sổ bị cuồng phong thổi không ngừng lắc lư giữa không trung, đem ký ức lúc trước của người đàn ông lang thang trở về.

Hắn vốn định vào từ cửa sổ, ai biết mới vừa đến gần cửa sổ liền cảm giác được một lực đàn hồi kỳ quái. Hắn bị bắn bay lên không trung, lại theo quán tính, hung hăng đập đến bức tường bên cạnh, đập vào đầu, đợi tỉnh lại đã là ở chỗ này rồi.

Thời Sênh buông máy tính xuống, đầu ngón tay chậm rãi quét qua đồ trên bàn, cuối cùng rơi vào ống tiêm kia, “Ai phái anh đến đây?”

Ánh mắt người đàn ông không tránh được di chuyển theo tay Thời Sênh, cũng nhìn vào ống tiêm, con ngươi hắn co rút lại, trong đầu cực nhanh nghĩ ra một cái lý do.

“Không có ai phái tôi đến, tôi chỉ là muốn trộm ít đồ kiếm ăn, ở gần đây đều là người có tiền, ai biết xui xẻo như vậy.” Người đàn ông vẻ mặt tức giận, giống như là vì trộm đồ bị bắt, mà tỏ ra không cam lòng.

“Gạt quỷ hả?” Thời Sênh cầm ống tiêm lên, “Trộm đồ cần mang súng và thứ này? Trong này là cái gì?”

“Thuốc mê thôi.” Người đàn ông nói nhanh: “Súng là giả, tôi là muốn hù dọa người. Cô gái à tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, trong nhà có một em gái bệnh nặng, tôi không có cách nào mới đi lên con đường này. Cô là người tốt, tha cho tôi lần này, sau này tôi bảo đảm nhất định sẽ tử tế làm người, không làm loại chuyện này nữa.

“Tôi có thể lôi anh từ ngoài vào, anh cảm thấy tôi là kẻ ngu à?” Thời Sênh cười lạnh nhìn người đàn ông, ném ống tiêm đi, cầm súng chĩa vễ phía người đàn ông, tiếng “rắc rắc” lên nòng làm cho sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi.

Vũ khí trong nước quản lý rất nghiêm, cho dù rất nhiều người có tiền cũng chưa chắc nhìn thấy súng thật. Một cô gái nhỏ như vậy, cho dù có chút can đảm, hắn cũng đoán cô chưa từng nhìn thấy, cho nên mới định lừa cô. Nhưng động tác thuần thục kia của cô, làm cho người đàn ông biết mình sai rồ. Cô chẳng những từng nhìn thấy, hơn nữa còn là một người lão luyện.

Lần này gặp trắc trở rồi.

Trong tài liệu rõ ràng chỉ là một cô gái biết vẽ tranh, sao lại...

“Anh không nói tử tế, tôi sẽ không bảo đảm viên đạn này sẽ chào hỏi chỗ nào của anh đâu.” Họng súng nhắm vào ấn đường người đàn ông, lại từ từ dời xuống đến ngực, mắt người thiếu nữ cong cong, giọng nói nhanh nhẹ, “Anh cũng chu đáo thật đấy, đến bộ phận giảm thanh cũng chuẩn bị đủ cả.”

Trái tim người đàn ông đập nhanh, mồ hôi lạnh đã sớm ướt lưng, rõ ràng đứng trước mặt chính là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng hắn lại có một loại cảm giác đang ở chung với mãnh thú.

“Tôi tôi... tôi thật sự chỉ là tới trộm đồ.” Người đàn ông cứng rắn nói.

Bụp...

Viên đạn bắn vào bắp đùi, người đàn ông không nhịn được hét lên một tiếng, máu từ trên đùi rỉ ra, nhuộm đỏ quần của hắn, theo ống quần chảy xuống sàn nhà sạch sẽ.

Người đàn ông không thể tin, cô lại thật sự dám nổ súng, thái độ tùy ý như vậy, chứng minh cô tuyệt đối không phải lần đầu tiên nổ súng...

“Anh còn hai cơ hội nói chuyện.” Người phụ nữ cầm súng, liếc hắn, “Nghĩ kỹ rồi hãy nói, nói sai rồi, mạng sẽ không còn đâu.”

Người đàn ông đau đến nghiến chặt hàm răng, nhưng sau đó giống như nhớ tới cái gì, chợt ngoác miệng kêu gào thảm thiết.

Đây là tiểu khu hạng sang, 24 giờ đều có người tuần tra, nghe được tiếng kêu thảm nhất định sẽ lên kiểm tra.

Bụp...

Trên cánh tay người đàn ông lại trúng một phát súng.

Sênh giả bộ học trong phim thổi họng súng, “Tha cho cái cổ họng to gan gào, yên tâm, bọn họ tuyệt đối không nghe được đâu.”

Người đàn ông: “...” Đây là người hay quỷ thế?

Hắn chỉ là muốn kiếm tiền, sao lại khó khăn như vậy chứ?!

“Anh còn một cơ hội cuối cùng!”

Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, “Tôi nói.”

Hắn không muốn chết, không có ai muốn chết cả.

Hắn thở gấp, trong đầu vẫn có chút đấu tranh, nhưng người đối diện đã có chút không nhịn được bắt đầu giơ súng nhắm ngay tim hắn. Trong đầu người đàn ông trong nháy mắt trống rỗng, sau đó buột miệng nói ra, “Là Phàn tiên sinh tìm tôi, kêu tôi cưỡng hiếp cô, sau đó chụp ảnh.”

“Cưỡng hiếp tôi? Vậy anh mang súng làm gì?”

“... Thói quen” Trọng điểm của cô sao lại ở trên việc mang súng.

Thời Sênh ném cây súng lại lên bàn, “loảng xoảng” một tiếng, “Phàn tiên sinh là ai?”

Người đàn ông lắc đầu, cắn răng trả lời: “Không biết, tôi chỉ biết hắn gọi là Phàn tiên sinh, thường xuyên tìm tôi làm việc, coi như quan hệ hợp tác.”

“Ồ, xem ra làm không ít chuyện xấu.”

“Nếu như có thể làm người tốt, tôi cũng muốn làm một người tốt. Nhưng loại người như chúng tôi nào có lựa chọn khác?” Người đàn ông không biết bị chạm vào cái dây thần kinh nào bắt đầu xổ một tràng, “Những người có cha có mẹ, có tiền của như các người, không lo ăn mặc, không lo cuộc sống như các người, làm sao hiểu cuộc sống bất lực và tuyệt vọng dưới đáy chúng tôi được chứ.”

Thời Sênh cổ quái nhìn người đàn ông một cái, “Tôi không nói gì, sao anh kích động thế?”

Người đàn ông: “...”

“Anh từng gặp cái tên Phàn tiên sinh đó chưa?”

Người đàn ông lắc đầu.

“Phương thức liên lạc thì sao?”

“Mỗi lần đều là một số khác nhau, sau khi giao nhiệm vụ cho tôi, số đó sẽ ném đi, tôi nhận nhiệm vụ, dựa theo mức độ phiền phức, anh ta sẽ khoảng ba ngày đến mười ngày liên lạc cho tôi hỏi tiến độ.”

Thời Sênh híp mắt lại, xảo quyệt như vậy.

“Giao dịch hoàn thành trả tiền thế nào?”

“Tiền mặt, mỗi lần Phàn tiên sinh đều để tiền mặt ở chỗ khác nhau, tôi qua đó lấy.”

“Tôi cho anh một triệu, làm việc giúp tôi.”

Người đàn ông: “????”

Ha?

Còn có loại chuyện này?

Thời Sênh híp mắt cười, “Kiếm tiền của ai mà không phải là kiếm, một triệu không đủ tôi có thể cho thêm, cái khác tôi không có, chỉ có nhiều tiền.”

“...” Có tiền thì ngon lắm à! Thấy cô lại định giơ súng, người đàn ông vội vàng nói: “Cô muốn tôi làm gì?”

Có tiền chính là ngon.

Bây giờ mạng đều ở trong tay người ta, hắn có thể nói gì? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cô rồi! Đại trượng phu co được dãn được, tiểu nhân thì càng phải biết co biết duỗi.

Ngữ khí Thời Sênh tùy ý, “Đợi lúc Phàn tiên sinh kia liên lạc với anh, anh nói với hắn ta nhiệm vụ hoàn thành rồi.”

Người đàn ông trợn to mắt, “Cho dù tôi nói như vậy, không có thứ hắn muốn, hắn cũng sẽ không tin.”

Thời Sênh cong khóe miệng cười, “Nhiệm vụ của anh, chính là gọi điện thoại mà thôi, sau đó sẽ không còn chuyện của anh nữa, rõ chưa?”

Người đàn ông: “...”

Gọi một cuộc điện thoại là có thể biết Phàn tiên sinh là ai sao?

Có điều một cuộc điện thoại là một triệu, tiền này còn dễ kiếm hơn Phàn tiên sinh nhiều. Gã đàn ông so sánh một chút, lập tức đồng ý.

Thời Sênh cầm điện thoại của hắn lần mò một hồi, sau đó thu hết lại đồ trên bàn chỉ để lại điện thoại, ôm máy tính chậm rãi trở về phòng.

“Này, tôi... tôi...” Người đàn ông vùng vẫy, “Cô thả tôi ra trước đã!!”

“Để một người lạ trong nhà, vẫn là trói lại tốt hơn.” Thời Sênh đầu cũng không quay lại nói.

Người đàn ông: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.