Tất cả mọi người đều biết Trầm Bắc quán sủng hậu cung.
*
“Hu hu hu hu hu hu...”
“Bệ hạ, sao người lại nỡ ra đi như vậy chứ...”
Tiếng khóc lóc bi thương vang lên bên tai Thời Sênh. Âm thanh dường như bị thứ gì đó ngăn cách, nên có hơi mơ hồ, nhưng lại đâm ong ong vào trong đầu cô. Thời Sênh chỉ hận không thể chặn những âm thanh đó lại.
Âm thanh càng lúc càng nhỏ lại, dần xa.
Trước mặt Thời Sênh là một màu đen kịt, không nhìn rõ được gì. Cô thử vươn cánh tay ra, nhưng vừa đưa tay ra đã chạm bức vách trơn trượt.
Ta có một suy nghĩ cực kỳ táo bạo.
Thời Sênh chưa chịu từ bỏ ý định, sờ trái sờ phải, xác định chắc chắn mình đang bị nhốt trong một chiếc hòm gỗ hình chữ nhật hẹp dài, cả người đều không ổn.
Hình dạng này, trừ cái quan tài cô không nghĩ ra được thứ gì khác nữa.
Bản cô nương sắp bị đem đi chôn rồi sao ahuhu!
Trên người cô không biết bị thứ gì đó ép đến mức không thở nổi. Cô giơ tay gạt mấy thứ đó sang hai bên quan tài. Tiếng đồ vật bị va đập phát ra âm thanh lanh lảnh. Thời Sênh lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng, soi một lượt nơi cô đang nằm.
Hai bên đều là vàng bạc châu báu, dưới nền đất được lót bằng tơ lụa dày dặn, bên trong vách quan tài khắc rất nhiều hình vẽ long phượng trình tường.
Kiểu thiết kế này nhất định là quan tài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405423/chuong-1666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.