Thời Sênh đi trên trời, họ đương nhiên không thể tìm thấy.
Tiếng gió sượt qua tai, có chút lạnh lẽo, hai tay Trầm Bắc ôm chặt lấy cánh tay, nhìn xuống tầng tầng bóng đen lướt qua phía dưới.
Trong thế giới này có khinh công, có thể bay lên trời, nhưng chưa từng thấy loại kiếm nào có thể tùy tiện biến to biến nhỏ, đưa người bay trên trời như thế này bao giờ.
“Có lạnh không?” Giọng hỏi han dịu dàng vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Trầm Bắc quay lại.
“Một chút.”
Thời Sênh ngồi xích lại, ôm chặt hắn vào trong lòng, không biết cô lấy một chiếc áo choàng từ đâu ra bọc lên người hắn.
Trầm Bắc dựa vào ngực cô, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đập thình thịch bên tai, hai tay hắn vòng qua eo Thời Sênh, “Bệ hạ, người là yêu sao?”
“Hử?” Ông đây đâu có giống yêu tinh?!
“Nàng biết những thứ này...” Không phải là yêu thì là gì? Đây căn bản không phải là những thứ người thường có thể biết.
“...” Được thôi, đối với những người chưa từng tu tiên bao giờ, thì những thứ này quả thực cũng khá khó hiểu.
“Bệ hạ, nàng nhất định là yêu.” Trầm Bắc không đợi Thời Sênh trả lời đã tự đưa ra kết luận, “Nếu không tại sao ta lại trầm luân trong sự dịu dàng của nàng. Nhất định là nàng đã dùng yêu pháp với ta.”
Thời Sênh: “...”
Lợi hại nha nàng dâu của ta, bộ não này của chàng mà không đi làm nhà văn thì quá lãng phí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405347/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.