“Là cô, tôi sẽ không chết.” Cô là người cá cơ mà! Tuy rằng điều này cũng chẳng đáng để vui mừng nhưng biển rộng là địa bàn của cô, sao cô có thể chết ở trong biển được.
“Ừ.” Cảm xúc của Cynthia tiếp tục mê man.
Chỉ có một mình cô ta chết đi.
Cynthia trầm tư rất lâu, cuối cùng cô ta cũng tiếp nhận sự thật một mình mình phải sống trên hoang đảo này. Cô ta hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi vòng quanh đảo nhỏ một vòng.
Đảo này không lớn lắm, chỉ có một rừng dừa, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nếu gặp phải bão gió lớn thì đảo nhỏ này cũng sẽ gặp tai họa.
Quan trọng nhất là không thể tìm được bất cứ thứ gì có thể ăn ở trên đảo, có khi còn chưa gặp phải cơn bão tiếp theo thì cô ta đã chết đói rồi.
Cynthia quay lại bờ biển, thấy Thời Sênh vẫn nằm ở đó đang ngân nga hát một điệu nhạc kỳ quái với tâm trạng rất tốt.
Cô ta ngồi xuống cạnh Thời Sênh: “Cô mau quay về biển đi thôi.”
“Tôi không thích biển.” Nếu không phải cơ thể này cần có nước thì cô cũng không thích xuống biển lắm. Lúc ở dưới đáy biển, xung quanh vô cùng âm u làm cho người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
Cô có thân thể người cá nhưng không có linh hồn của cá, thỉnh thoảng cũng thấy biển rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không muốn sống ở dưới đáy biển.
“Làm gì có người cá nào không thích biển chứ?” Cynthia kinh ngạc.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405331/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.