Chương trước
Chương sau
“Ể, làm gì ở đây thế, mở hội nghị trên hành lang đấy à?” Một giọng nói đầy ngả ngớn truyền ra từ khúc ngoặt, sau đó một chàng trai mặc vest màu hồng nhạt đi tới với dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Dư Diệu hơi cau mày, sau đó lại cố gắng che giấu, khẽ gật đầu: “Tam hoàng tử.”

“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy cậu muốn Dư Quý phải cho cổ phần hả?” Người đàn ông không thèm để ý tới Dư Diệu, trong giọng điệu ngả ngớn có mấy phần lạnh lẽo, “Có chuyện gì thế? Cổ phần là thứ nói cho thì có thể cho sao?”

“Tam hoàng tử, vì hôn lễ của em gái tôi, chú Ba là trưởng bối nên cũng coi như cho tiểu bối một lời chúc phúc.” Dư Diệu giải thích.

“Chúc phúc? Của cải của chú Ba cậu là do tôi tài trợ, nói trắng ra là, hết thảy những gì của cậu ấy đều là tôi cấp cho, các người muốn đồ của tôi phải không?” Tam hoàng tử hừ lạnh, “Có phải Dư gia các ngươi đã há miệng quá lớn rồi không hả?”

“Tam hoàng tử.” Dư Diệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tam hoàng tử, “Em gái tôi là Thái tử phi tương lai.”

“Thế thì sao chứ?” Tam hoàng tử hừ lạnh, “Dù cô ta có là Thái tử phi thì thân phận của tôi vẫn cao hơn cô ta. Cậu còn muốn dùng thân phận áp tôi cơ à?”

Dư Diệu: “...”

Hắn căn bản đâu có ý này đâu cơ chứ?

Ý của hắn là mấy thứ này chẳng phải cuối cùng cũng là vì cho Hoàng thất bọn họ có mặt mũi sao?

Thời Sênh lén lôi kiếm ra, thừa dịp Tam hoàng tử đang nói chuyện với Dư Diệu liền vọt ra, giơ kiếm lên và bổ xuống.

Thân thể cô rất nhỏ bé, lại xuất hiện bất ngờ, Dư Diệu hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị tấn công, trong lòng chịu kinh hãi cực độ, vì vậy Thời Sênh liền nhất thời chiếm được thế thượng phong.

Tuy rằng sức vóc của Thời Sênh yếu nhưng uy lực của thiết kiếm lại rất lớn, chỉ bổ mấy cái đã đánh ngã Dư Diệu xuống đất, sau đó ra mệnh lệnh y như môt nữ vương: “Ném hắn ra ngoài cho tôi!”

Mẹ nó, dám chạy tới trước mặt vợ cô khoa tay múa chân, giết chết nhà ngươi.

Tam hoàng tử: “...”

Thượng Thư: “...”

Nhân viên vây xem: “...”

Bọn họ vừa thấy gì thế?

Một loli tay xách kiếm đánh ngã một người, mà người này lại là họ hàng của Tổng giám đốc.

Thời Sênh chọc thiết kiếm xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái lỗ, mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, đó là kiếm thật ư? Mẹ kiếp, ai lại dám cho nhóc loli này dùng kiếm thật vậy?

“Lời của em không dùng được đúng không?” Thời Sênh nhìn Dư Quý.

“Ném người ra ngoài.” Dư Quý nghiêng đầu phân phó Thượng Thư.

Thượng Thư: “...” Không phải chứ cậu Ba, tuy rằng ông ta cũng tức tối với hành vi của Dư gia thật, nhưng mà loại chuyện ném người thì... có phải hơi quá đáng không...

Thôi được rồi, chẳng có gì quá đáng hết.

Thượng Thư nhanh chóng gọi người lên kéo Dư Diệu đi. Toàn bộ quá trình, Dư Diệu vẫn còn chìm trong đờ đẫn, đến tận khi bị ném ra ngoài rồi, sự tức tối và ngượng ngùng mới lập tức bùng nổ.

“Tan đi, tan đi, đi làm việc đi.” Thượng Thư đuổi đám người đang xúm lại đi.

Dư Quý liếc nhìn kiếm trong tay Thời Sênh, hơi ngoài ý muốn là mặc dù trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng thấy quen thuộc. Nếu là quen thuộc thì hắn cũng chẳng rối rắm quá lâu làm gì, khom lưng xuống bế Thời Sênh lên đi về phía văn phòng, “Cậu tới đây làm gì?”

“Aizz.” Tam hoàng tử hoàn hồn, đôi tay đút vào túi quần, cà lơ phất phơ đi theo sau lưng hắn: “Tôi tới xem... chuyện lạ thế kỷ của cậu mà.”

Thời Sênh ghé vào bả vai Dư Quý nhìn Tam hoàng tử, người này là Hoa Phi Hoa à?

Là Tam hoàng tử của Hoàng thất trong thế giới này sao?

Loại người này mà lại là thành viên Hoàng thất ư?

Hoàng thất có bệnh rồi!

Tam hoàng tử làm mặt quỷ với Thời Sênh, “Tôi không ngờ cậu lại tìm một nhóc loli... Tôi nói này Dư Quý, dù cậu có đói bụng ăn quàng thì cũng phải nhìn xem người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể thừa nhận được cậu không hả? Với cái đó của cậu...”

Dư Quý quay đầu lại lườm Tam hoàng tử. Tam hoàng tử liền ho khan: “Khụ, quen mồm thôi. Sau này tôi sẽ chú ý, nơi này có trẻ con.”

Vài người đi vào văn phòng, Thượng Thư thức thời không đi vào theo.

“Bé con, tên nhóc là gì?” Tam hoàng tử cười tủm tỉm với Thời Sênh giống như một ông chú bắt cóc lừa bán trẻ con vậy.

“Đừng động vào người của tôi.” Giọng Dư Quý lạnh lùng, đặt vào ghế mà thường ngày mình vẫn ngồi, thiết kiếm thuận tay để ở trên bàn, “Quy củ của tôi, hẳn là cậu nhớ rõ.”

“Ai da, Dư Quý, lòng dạ cậu sao mà hẹp hòi thế hả? Tôi mới chỉ nói với nhóc này có một câu chứ có cướp của cậu đâu.” Tam hoàng tử lập tức dựa vào bàn, ánh mắt dừng trên thiết kiếm, “Thanh kiếm này là thật đấy à? Cậu cho nhóc ấy chơi một thanh kiếm như thế, không sợ cô nhóc đi chém loạn người ta à?”

“Đây là của cô ấy.”

“Của nhóc ấy?” Mắt Tam hoàng tử sáng lên, “Ôi chao, tiểu bảo bối, có thể cho anh xem một chút được không?”

“Không thể.” Thời Sênh từ chối thẳng thừng.

Thời Sênh duỗi tay ôm lấy thiết kiếm.

“Sao tính cách lại giống Dư Quý thế chứ.” Tam hoàng tử bĩu môi, “Vậy em nói cho anh biết, thanh kiếm này tên là gì thế, anh thấy có vẻ rất lợi hại đấy.”

Tên là gì ư?

Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ.

Thân mình thiết kiếm chấn động, hậu cung của nó lại tăng thêm rồi.

“Kiếm Chước Dương.” Ừ, tên này rất khí phách.

Thiết kiếm: “...” Rốt cuộc thì khí phách ở đâu chứ hả?

Tam hoàng tử: “...” Kiếm Chước Dương gì, hoàn toàn chưa từng nghe qua, sao lại cứ có cảm giác như ở trong game thế nhỉ?

Dư Quý duỗi tay đẩy Tam hoàng tử ra xa một chút, giọng cảnh cáo: “Cách xa cô ấy 1m cho tôi.”

“Ôi...” Tam hoàng tử không phục, “Sao cậu lại bá đạo như thế chứ.”

Tam hoàng tử kéo Dư Quý sang bên cạnh, hạ giọng nói: “Cậu không thật sự coi trọng nhóc con này đấy chứ? Cô bé còn nhỏ xíu như vậy, đã được mười hai tuổi chưa thế?”

“Cậu tới để nói với tôi cái này hả?”

“Dư Quý, cô bé còn nhỏ như thế, dù cậu có nuôi bên cạnh mình thì cậu có chắc là lớn lên rồi cô bé vẫn theo cậu không? Đến lúc đó cậu già khọm rồi. Tuy rằng cậu đẹp trai thật nhưng giờ mấy cô gái trẻ trẻ làm gì có ai thích đàn ông già. Dư Quý, cậu phải nghe tôi!”

“Tôi biết mình đang làm gì, không cần cậu phải nhắc.”

“Tôi không thể hiểu nổi, cô bé này thì có gì chứ, ngoại trừ có vẻ đáng yêu một tí ra thì rốt cuộc còn có gì để cậu vừa mắt nữa hả? Những cô gái mà tôi tìm cho cậu có gì kém sao, hơn nữa còn là có sẵn, cậu mà chứ tiếp tục nhịn như thế, sớm muộn gì cũng sẽ nhịn tới hỏng blablablabla...”

Nhân lúc hai người họ nói chuyện, Thời Sênh đã quay lại game. Chờ đến khi Tam hoàng tử làm xong công tác tư tưởng cho Dư Quý, Dư Quý lại bận bịu nên để Thời Sênh và Tam hoàng tử ở lại trong văn phòng.

Hành động này chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Tam hoàng tử rất tốt, có thể tin tưởng lẫn nhau, vì thế sự phòng bị của Thời Sênh cũng giảm đi một chút.

Không biết Tam hoàng tử lôi một cái máy tính ở đâu ra, “Nhóc con, nghe nói nhóc hack game à, đưa nhóc đi giết người nhé.”

“Anh dựa vào gần tôi như thế, Dư Quý sẽ giết anh đấy.”

Vẻ mặt của Tam hoàng tử cứng đờ, ôm máy tính đi qua ngồi đối diện với Thời Sênh, “Nhóc con nhà em sao lại nghe lời cậu ta thế? Nhóc không cảm thấy cậu ta quá biến thái à?”

“Đúng là rất biến thái.” Thời Sênh gật đầu đồng tình.

“Vậy sao em lại không sợ cậu ta?” Tam hoàng tử kỳ quái ghé đầu lại.

“Tôi thích anh ấy.”

“Nhóc con thì biết thích là cái quái gì.” Tam hoàng tử khịt mũi coi thường. “Bây giờ em thấy cậu ta đẹp trai thì thế thôi, chờ em lớn rồi thì cậu ta sẽ xấu òm.”

“Anh thì biết gì chứ.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt cao nhân đầy khinh thường.

Tam hoàng tử bị khinh thường: “...”

Hừ, người ăn cơm nhiều hơn như hắn mà còn không hiểu bằng cô nhóc này sao?

Hiện tại trong đầu trẻ con toàn là cái gì thế không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.