Chương trước
Chương sau
Thời Sênh đi vào khu F, nhưng không được dẫn đi qua tuyến một như trước, mà đi thẳng vào khu vực tuyến năm.

Lối vào tuyến năm nghiêm ngặt hơn tuyến một. Thời Sênh đã qua hai lần kiểm tra. Cánh cửa kim loại trước mặt cô chầm chậm mở ra, cảnh tượng phía sau cánh cửa hiện ra trươc mắt, Kỷ Ngang dẫn theo mấy người đi bên cạnh, khi nhìn thấy Thời Sênh ánh mắt hắn bỗng khựng lại, sau đó nhìn sang người đàn ông được xưng là Thượng úy Lôi ở bên cạnh Thời Sênh.

“Thượng tá Kỷ.” Vẻ mặt Thượng úy Lôi có vẻ khẩn trương, dường như chuyện gặp Kỷ Ngang là vô cùng bất ngờ.

Kỷ Ngang tiến lại gần, ánh mắt dừng trên người Thời Sênh, “Thượng úy Lôi, tôi không nhớ là đã hạ lệnh cho cậu đến khu A đưa người đến đây.”

“Thượng tá Kỷ, đây là người ông Viên cần.” Đầu Thượng úy Lôi đã đầy mồ hôi, “Chỉ cần hỏi cô ta mấy câu thôi, chứ không có ý gì khác.”

Ánh mắt Kỷ Ngang liếc nhìn Thượng úy Lôi, “Thượng úy Lôi, khu F này là tôi phụ trách hay là cậu phụ trách?”

Thượng úy Lôi bỗng chốc nói không nên lời.

Trong lòng Thượng úy Lôi thấp thỏm. Hắn biết hôm nay Kỷ Ngang sẽ ở tuyến một, nên cố ý đi đến tuyến năm, ai ngờ vẫn gặp hắn.

“Đưa người về đi, lát nữa tôi sẽ cho người thông báo biện pháp xử phạt đến chỗ cậu.”

“Thượng tá Kỷ.” Thượng úy Lôi nóng nảy, “Đây là người ông Viên cần, tôi không biết ăn nói thế nào với ông Viên, anh biết ông Viên...”

“Lấy ông ta ra để ép tôi sao?” Con ngươi Kỷ Ngang lướt qua một tia nguy hiểm, thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tà khí. Thượng úy Lôi nhìn mà hết hồn, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra.

“Không... không dám.” Giọng thượng úy Lôi đã run lẩy bẩy, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Nhưng ông Viên nói có đột phá trọng đại, nếu bởi vì Thượng tá Kỷ mà làm lỡ mất, thì trách nhiệm này chúng ta không ai gánh nổi được.”

Hai hàng lông mày Kỷ Ngang tràn đầy vẻ đùa cợt, thậm chí còn xen lẫn chán ghét, “Bất kỳ người nào đi vào khu F đều phải được tôi cho phép, đây là quy tắc. Ông ta còn chưa có tư cách tùy tiện thả người vào đây, đưa người đi cho tôi.”

Câu cuối cùng là nói với người ở bên cạnh hắn.

Mấy người đó lập tức đưa Thời Sênh rời đi.

“Tiểu Kỷ à.”

Giọng nói già nua vang lên từ phía đầu hành lang bên kia. Một ông già mặc áo blouse trắng dẫn theo mấy người mặc áo blouse trắng đi đến. Trên mặt ông già còn mang theo nụ cười, dáng vẻ hiền từ, “Tiểu Kỷ, cậu làm sao vậy? Sao lại giận dữ thế này?”

Kỷ Ngang không hề có dấu hiệu hòa hoãn. Hắn tùy tiện lấy điếu thuốc ra châm, hút một hơi rồi mới nói: “Ông Viên, ông không được tôi cho phép đã tự ý đưa người vào đây, không biết ông muốn làm gì?”

“Tiểu Kỷ, tôi chỉ cần một người, trước đây chẳng phải cậu còn bận chuyện bên kia sao, nên tôi chưa nói với cậu. Cậu cũng không đến mức phải giận dữ thế này chứ.” Ông già cũng không tức giận, tiếp tục hiền từ nói, “Có lẽ Thượng úy Lôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ cần hỏi cô ta mấy vấn đề, không có ý gì khác đâu, hỏi xong sẽ đưa cô ta về ngay.”

Kỷ Ngang trừng mắt nhìn ông Viên, “Ông Viên, tôi nói lại một lần nữa, bất kỳ một người nào muốn vào khu F đều phải được sự đồng ý của tôi.”

Ông Viên: “...”

Thượng úy Lôi: “...”

Bầu không khí cứng nhắc, Thời Sênh đưa mắt đi nhìn khắp nơi, đại tiên đánh nhau đúng là vẫn rất đẹp mắt.

“Đưa đi.” Kỷ Ngang lạnh giọng quát tháo.

“Tiểu Kỷ.” Ông Viên gọi Kỷ Ngang lại, thái độ cường nganh hơn khi nãy một chút, “Bây giờ cậu cũng biết rồi, cô ta cũng vào đây rồi, đã trở nên như thế này rồi, cậu cũng không cần phải cứng nhắc như vậy nữa. Tuy khu F là do cậu phụ trách, nhưng tôi vẫn có quyền phát ngôn.”

“Thượng tá Kỷ.” Người đứng bên cạnh Kỷ Ngang nói nhỏ bên tai hắn mấy câu.

Sắc mặt Kỷ Ngang thay đổi, ném điếu thuốc đang hút xuống dưới đất, giơ chân ra giẫm, những người khác cũng không dám lên tiếng, cho đến khi hắn rút thêm một điếu thuốc nữa cho lên miệng, nhìn quét qua Thời Sênh, “Ông Viên muốn hỏi chuyện cô ta cũng được thôi, đến chỗ tôi hỏi, đưa đi.”

Câu cuối cùng là khẩu khí không thể nghi ngờ. Sắc mặt người bên cạnh Kỷ Ngang cũng thay đổi, hiển nhiên là vừa rồi hắn nói không có ý này.

Sắc mặt ông Viên cũng trầm xuống, “Thượng tá Kỷ...”

Không đợi ông Viên nói xong, Kỷ Ngang trực tiếp cắt ngang, “Ông Viên, nếu ông muốn tự phụ trách khu F thì tôi cũng không có ý kiến, tôi sẽ đưa người rút đi ngay, để lại nơi này cho ông, ông muốn làm gì thì làm. Ông Viên thấy ý kiến này thế nào?”

Ông Viên đã định nói nhưng lại dừng lại. Ông ta đâu có năng lực phụ trách cả một khu vực rộng lớn như vậy chứ.

Kỷ Ngang nhấc chân rời đi. Người phía sau Thời Sênh giơ tay mời cô đi theo. Thời Sênh cười híp mắt giơ tay lên vẫy vẫy với Thượng úy Lôi và ông Viên, cảm ơn hai người thần trợ công!

Thượng úy Lôi: “...”

Ông Viên: “...”

...

Tốc độ của Kỷ Ngang không nhanh, đi từ tuyến năm, vào tuyến một, Thời Sênh chạy bước nhỏ theo sau. Người đi sau sợ hãi, giơ tay ra túm cô lại, nhưng Kỷ Ngang lại ra hiệu cho họ không cần để ý.

Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa rồi Thượng tá Kỷ đối đầu với ông Viên không chỉ là bởi vì không được tự ý cho người khác vào căn cứ khi chưa được phép của hắn đúng không?

Hai người không nói chuyện, nhưng cứ thế đi một trước một sau như vậy, cho tới khi đến phòng làm việc của Kỷ Ngang.

Hắn ngồi lên ghế, một tay đặt lên mi tâm dụi dụi, “Họ tìm cô làm gì?”

Thời Sênh dựa vào bàn, “Làm sao tôi biết được.”

Bản cô nương đây đang rất lơ tơ mơ được chưa hả?

Ai biết tên thiểu năng kia muốn tim hay là gan của cô chứ?

Lúc nào cũng có những tên thiểu năng muốn làm hại bản cô nương.

Bản cô nương biết làm sao được!

Kỷ Ngang đặt tay xuống, mí mắt hơi vén lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Thời Sênh, ngữ khí có chút cổ quái, “Cô không biết sao?”

Thời Sênh vô tội nhún vai.

Kỷ Ngang đứng dậy lại gần Thời Sênh, khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn, cho đến khi hơi thở của Kỷ Ngang hoàn toàn bao phủ lấy cô, Hắn giơ tay nâng cằm cô lên, “Không tiếc lướt qua tôi, trực tiếp đưa cô vào đây, trên người cô có bí mật gì mà cô cũng không biết hay sao?”

Thời Sênh cực kỳ bạo gan giơ tay ra nắm lấy tay hắn, giải cứu cho cái cằm của mình, “Anh đã nói là bí mật rồi thì chắc chắn là tôi không biết. Có một số bí mật mà người đương sự chưa chắc đã biết rõ, chuyện này chẳng phải là rất bình thường hay sao?”

Ánh mắt Kỷ Ngang nặng nề nhìn cô, không có vẻ tà khí như trước kia, nhưng cũng khiến cô thấy rất không thoải mái.

Hồi lâu sau, hắn nói: “Buông tay.”

Thời Sênh cười buông tay ra, “Thượng tá Kỷ, người bị chiếm tiện nghi là tôi, anh hời rồi.”

Kỷ Ngang liếc nhìn Thời Sênh, ý tứ đó đại khái là ghét bỏ.

Thời Sênh: “...”

Lại dám ghét bỏ ông sao!

Đệch!

Kỷ Ngang ngồi lên ghế, ngữ khí không nhẹ không nặng, “Tôi muốn xem xem họ đang giở trò quỷ gì. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Tốt nhất cô đừng có chạy lung tung, nơi này không đơn giản như cô nghĩ đâu.”

“Vậy thì anh phải trông chừng tôi 24/24, nếu không tôi không quản nổi cái chân của tôi đâu.”

“Vậy thì hay là chặt đi luôn?” Ánh mắt Kỷ Ngang quét qua đôi chân cô. Chân của cô rất dài, nhưng đáng tiếc cô đang mặt chiếc quần rộng rãi, hoàn toàn không nhìn ra được dáng dấp đôi chân ấy.

“Có bản lĩnh thì anh chặt đi.” Thời Sênh đột nhiên dựng lông lên, bá đạo giơ chân ra trước mặt hắn, “Anh mà dám chặt thì ông đây theo họ anh luôn.”

Kỷ Ngang như bị sặc, giơ tay ra đẩy chân cô xuống, ánh mắt cổ quái liếc nhìn cô, sau đó không nói một lời rời phòng.

Rất nhanh sau đó đã có người đến sắp xếp phòng cho cô, Kỷ Ngang không hề lộ mặt.

Cứ có chuyện là trốn, phong cách của nữ chính Phượng Từ là đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.