Thời Sênh đưa Kính Lâm về thành. Khi vào thành có một đám người đi trước cô, châu đầu ghé tai, thầm thì to nhỏ, sau đó lại quay đầu nhìn cô chỉ trỏ, hành vi cử chỉ vô cùng cổ quái.
Đồ thần kinh!
Thời Sênh muốn tránh họ quay về quán trọ, nhưng mấy người phía trước đã chặn lại, không đánh được chỉ còn cách bay qua, nếu không thì đừng hòng đi qua được.
Thời Sênh ấp ủ tâm trạng, chuẩn bị nổi đóa lên, thế nhưng đám người phía trước đột nhiên dừng lại, nhất loạt quay đầu nhìn cô.
Thời Sênh: “...”
Làm gì vậy?
Ông đây chọc gì đến các ngươi hay sao?
Cứ nhìn bản cô nương như vậy làm gì chứ, sợ quá!
Người qua đường phát hiện thấy bầu không khí xung quanh không ổn lắm, vội vã lui về phía sau, nhường lại vị trí cho họ.
Phía trước có một người bước lên, ngữ khí chắc chắn, “Ngươi chính là người thả những thứ kia ở vực sâu ra đúng không?”
Thời Sênh đánh giá người đó, thản nhiên thừa nhận, “Đúng đấy.”
Những người này có lẽ là đám người ở đối diện vực sâu đó khi ấy. Những bóng đen đó không biết tại sao lại không truy cùng đuổi tận, để sót lại một đám người này.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy!” Trong đội ngũ có người quát tháo, “Cục diện ngày hôm nay trên đại lục đều là do ngươi tạo thành. Những người chết đi đều là do ngươi hại chết. Lương tâm ngươi có thấy bất an hay không?”
“Lương tâm? Xin lỗi, không có thứ đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405097/chuong-1828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.