Thanh Yến hơi yên lặng một lúc rồi mới buông Thời Sênh ra: “Lần sau đừng đưa bản thân mình tới trước mặt anh nữa, không phải lần nào anh cũng có thể khống chế được mình.”
Cô ấy có sức dụ hoặc quá lớn với hắn.
Lớn đến mức hắn không thể nào khống chế nổi.
Thời Sênh mềm oặt người, ngã xuống sofa. Cô yếu ớt đưa tay lên che vết thương trên cổ: “Sao mà em biết được anh lại đói khát như thế chứ.”
Mấy lần trước, ngoại trừ lần đầu tiên hắn hút cực kỳ tàn nhẫn ra thì mấy lần sau đều rất khắc chế.
Thanh Yến duỗi tay gạt lọn tóc trên trán của cô ra, ánh mắt không rời gò má cô, sâu trong đáy mắt có ánh sáng kỳ lạ bắt đầu khởi động. Thời Sênh bị nhìn chằm chằm tới mức sởn cả tóc gáy, chắc chắn là hắn lại đang nghĩ tới chuyện gì không hay ho rồi.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh nghĩ...” Thanh Yến ghé sát lại, cánh môi cọ qua gương mặt cô, ghé sát vào vành tai cô, “Em thật xinh đẹp.”
“Đẹp đến nỗi muốn giết em rồi đóng khung treo lên sao?” Thời Sênh tức giận đẩy hắn ra.
Thanh Yến rời khỏi cô theo lực đẩy, miệng vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, hắn đứng lên, bế cô về phòng, “Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, tự em có thể giải quyết chuyện này.” Thời Sênh trả lời, giống như đề tài này giữa hai bọn họ chưa từng ngừng lại vậy.
Thanh Yến cũng không nói nhắc tiếp chuyện này nữa, “Quà anh tặng em, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2404912/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.