Thời Sênh vuốt cánh môi đã hơi sưng hồng, choáng váng đi từ trong phòng ngủ ra. Hề Mạn bá chiếm sofa một cách không khách khí. Tầm mắt cô ta thỉnh thoảng lại đảo qua căn phòng phát ra tiếng hét ầm ĩ kia.
Phỏng chừng vừa rồi đã vào xem, cũng đã biết tình huống trong đó như thế nào.
“Tôi nói này, cô cũng đã biết Lương Việt kia chết thế nào rồi, không cần phải đi tìm Thanh Yến nữa đúng không?” Thời Sênh đá chân, “Đừng có bá chiếm sofa của tôi được không hả?”
“Cô tưởng tôi thích cái sofa này của nhà cô lắm chắc.” Hề Mạn hừ lạnh một tiếng nhưng lại không có ý định đứng lên.
“Nghèo đến mức chỉ có thể đi ăn trộm đồ của người khác thì không có tư cách nói mấy lời này.” Thời Sênh bĩu môi khinh bỉ, chưa thấy huyết tộc nào nghèo tới mức này.
Ánh mắt Hề Mạn đảo qua Thời Sênh, cười xinh đẹp: “Không ngờ Thanh Yến lại nhanh như thế, hừ...”
Thời Sênh cúi đầu nhìn quần áo đã thay của mình, ngón tay lại sờ lên cánh môi sưng đỏ, bị Hề Mạn hiểu lầm cũng bình thường thôi. Nhưng Hề Mạn chọc cô, chẳng lẽ cô còn không biết chọc lại sao: “Còn tốt hơn Lương Việt đến chết cũng chẳng thích cô.”
Ánh mắt Hề Mạn thay đổi, nghiến răng: “Đó là do hắn không có mắt.”
“Cô thật sự thích hắn sao?” Thời Sênh nghi hoặc.
Nếu không phải lúc trước cô thấy cô ta ngẩng đầu 35 độ nhìn trời đầy vẻ ưu thương thì cô còn chẳng thèm nghi ngờ mà có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2403960/chuong-1878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.