Chương trước
Chương sau
Thời Sênh cầm huyết thanh về nhà tiêm vào cho Tinh Thuần. Hiệu quả rất tốt, sau khi tiêm vào, tình hình của Tinh Thuần liền khá hơn rất nhiều.

“Chị... Chị, anh em thế nào rồi? Anh em đâu?” Tinh Thuần vừa tỉnh lại đã kéo tay Thời Sênh hỏi về Tinh Qua.

Thời Sênh bình tĩnh đáp: “Chị không biết.” Để thợ săn quỷ hút máu chuyển đồ cho thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Hốc mắt Tinh Thuần đỏ bừng: “Chị... em rất sợ.”

Thời Sênh vỗ nhẹ đầu cô ta.

Tinh Thuần lặng lẽ khóc trong phòng. Cô ta thấy rất khó chịu, không phải khó chịu về thân thể mà là khó chịu trong tim.

Cô ta cảm thấy nhất định anh trai mình đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Em muốn đi tìm anh em.”

Thời Sênh ấn cô ta xuống: “Em tỉnh lại đi, như em bây giờ ra ngoài cũng chỉ là tìm chết, đừng uổng phí thuốc mà anh của em tìm về cho em.”

“Không, em muốn đi tìm anh ấy, em chết cũng phải chết cùng một chỗ với anh trai em. Chị, chị để em đi. Em không thể mất đi anh trai mình được.” Tinh Thuần giãy giụa, nước mắt tràn ra khỏi khốc mắt, rơi xuống tay Thời Sênh, nóng bỏng.

Cô không tốn nhiều sức lắm là có thể giữ được Tinh Thuần, nhưng cô lại buông lỏng tay ra, Tinh Thuần lảo đảo chạy ra khỏi cửa.

Thời Sênh thong thả lau nước mắt trên mu bàn tay, thở dài rồi cũng ra ngoài theo.

...

Huyết tộc phương Đông và huyết tộc phương Tây đã khai chiến toàn diện, chiến trường hầu hết ở các vùng hoang vu dã ngoại. Vì thế, trong tình thế con người hoàn toàn không biết, đại chiến thế giới lần thứ ba đã bắt đầu.

Tinh Thuần đi xuyên qua rừng cây, cô ta đi được một lát lại nghỉ, mặc dù huyết thanh có hiệu quả nhưng thân thể của cô ta vẫn chưa tốt hẳn. Cô ta vẫn cảm thấy khó chịu nếu tiếp xúc với ánh mặt trời quá mãnh liệt.

Cô ta một nắng hai sương bò tới được chiến trường đầu tiên của huyết tộc, vừa nhìn đã thấy xác huyết tộc rải đầy mặt đất.

Cô ta chưa bao giờ biết, thì ra lại có nhiều huyết tộc như thế.

Nhiều thi thể chồng chất lên nhau, không còn nhìn thấy mặt đất đâu nữa.

Nơi này đã chẳng còn huyết tộc sống sót. Tinh Thuần đi xuyên qua bọn họ, không biết đi hết bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy huyết tộc còn sống sót.

Chiến tranh của huyết tộc vô cùng tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta chết. Tinh Thuần trơ mắt nhìn mấy huyết tộc ngã xuống ngay trước mặt mình. Một tên huyết tộc đã giết tới đỏ cả mắt xông về phía cô ta, mùi máu tươi xộc vào mũi.

Móng tay sắc nhọn của huyết tộc kia dừng trước yết hầu cô ta, âm thanh nghẹn ngào hỏi: “Sao con non lại chạy tới chiến trường thế này, người nhà của ngươi đâu?”

Tinh Thuần sợ tới mức chỉ biết khóc.

“Đã chết rồi sao?” Huyết tộc kia lẩm bẩm một câu, hắn quay đầu nói với đồng bạn, “Cứ mang về sắp xếp chỗ ăn nghỉ đã.”

Loạt soạt...

Âm thanh vang lên trong lùm cây làm đám huyết tộc lập tức trở nên cảnh giác. Một thân ảnh cao lớn càng lúc càng tới gần, theo đó, khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Điện hạ Thanh Yến.” Đám huyết tộc lập tức vui vẻ, “Là Điện hạ Thanh Yến.”

Nhóm huyết tộc thi nhau thở phào nhẹ nhõm. Lúc này tốt nhất không nên hỏi hắn đã trải qua những chuyện gì. Chỉ cần không trêu chọc Điện hạ Thanh Yến thì hắn cũng sẽ không giết chóc lung tung, huống chi hiện giờ còn là lúc đang giao chiến với huyết tộc phương Tây nữa.

Chờ đến khi Thanh Yến từ trong lùm cây đi hẳn ra ngoài, bọn họ mới nhìn thấy trong tay hắn còn dắt theo một người, là con người...

Thanh Yến bước ra khỏi lùm cây, đột nhiên giơ tay lên, đám huyết tộc kinh hãi, tránh sang bên cạnh theo bản năng.

Mấy tên huyết tộc phương Tây ở đằng sau đang lén áp sát bị đánh bay, đụng vào thân cây, thân thể nổ tung mà chết.

Huyết tộc: “...” Dọa chết người rồi, còn tưởng bọn họ đã làm gì đó chọc giận Điện hạ Thanh Yến chứ.

Đám huyết tộc ở khá gần đây. Bọn họ có một cứ điểm ở trong núi, huyết tộc liền mời Thanh Yến qua đó.

Huyết tộc phân ra rất nhiều thế hệ, ngoại trừ những huyết tộc cao cấp ở trong lâu đài cổ kia thì rất hiếm khi gặp các huyết tộc khác. Mức độ nổi tiếng của Thanh Yến quá cao nên đám huyết tộc này mới vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Còn về Thời Sênh, đám huyết tộc coi như không nhìn thấy, có lẽ Điện hạ Thanh Yến mang đồ ăn theo thôi.

Nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện ra đồ ăn này không hề đơn giản. Điện hạ Thanh Yến đối xử tốt với cô gái loài người này tới mức làm người ta giận điên lên, nói gì nghe nấy.

Làm gì có đồ ăn nào có được đãi ngộ như thế chứ?

Nếu mà có được đãi ngộ này thì bọn họ cũng muốn làm đồ ăn.

“Các ngươi biết Tinh Qua không?” Thời Sênh hỏi một tên huyết tộc.

“Tinh Qua?” Huyết tộc kia sửng sốt một chút, muốn nói lại thôi, “Hắn...”

“Anh tôi làm sao rồi?” Tinh Thuần vội vã tiến lên, đôi mắt to trò ngập nước nhìn thẳng vào tên huyết tộc kia, bộ dáng tội nghiệp tới mức làm tên huyết tộc phải mềm lòng.

Hắn mấp máy môi mấy cái rồi đáp: “Tinh Qua bị huyết tộc phương Tây bắt đi rồi.”

“Sao có thể... Anh tôi mạnh như thế, sao anh ấy có thể bị bắt đi chứ? Không...” Tinh Thuần vội vã nhìn về phía Thời Sênh: “Chị, anh của em không thể nào bị huyết tộc phương Tây bắt đi, đúng không?”

Mặc dù Tinh Thuần chưa từng tham dự chiến tranh nhưng cũng biết huyết tộc phương Đông và phương Tây luôn đối đầu nhau. Nếu anh trai cô ta bị huyết tộc phương Tây bắt đi thì còn có thể sống nổi sao?

Cô ta không tin.

Thời Sênh xoa tóc Tinh Thuần: “Có biết Tinh Qua bị bắt tới nơi nào không?”

“Chắc là trung tâm chiến trường.” Huyết tộc nói.

Ở nơi này chưa phải trung tâm chiến trường, phải đi vào sâu nữa mới tới trung tâm, ở đó tụ tập vô số huyết tộc, mỗi ngày đều chém giết, đám này chết sẽ lại có một đám khác thay thế.

...

Trung tâm chiến trường.

Thời Sênh đứng ở một nơi cao nhìn xuống chiến trường đẫm máu bên dưới.

“Không ngờ thợ săn quỷ hút máu lại đứng về phía huyết tộc vào lúc này.” Thời Sênh hơi ngạc nhiên, cô vừa nhìn thấy có cả thợ săn quỷ hút máu lẫn trong đám huyết tộc.

“Huyết tộc phương Tây luôn trực tiếp hút máu người. Nếu thợ săn quỷ hút máu không ngăn cản, một khi huyết tộc phương Tây tiêu diệt chúng tôi rồi thì tiếp theo sẽ tới lượt thợ săn quỷ hút máu thôi.”

Mưa hoa đầy trời trút xuống, Hề Mạn một thân đỏ rực như lửa đứng trên chạc cây, lên sân khấu rất đột ngột nhưng cũng rất phong cách.

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật: “Cô có thời gian ở đây làm màu thì sao không xuống giúp một tay đi?”

Hề Mạn nhảy từ trên cao xuống, quan sát Thời Sênh với vẻ nghi hoặc như đang nhìn một quái vật: “Cô tới đây làm gì?” Còn mang theo vị sát thần Thanh Yến kia nữa.

Tinh Thuần vẫn sợ hãi Hề Mạn như trước, trốn ra sau lưng Thời Sênh, chỉ để lộ ra đôi mắt. Hề Mạn hơi nghiêng đầu sau đó cười quyễn rũ: “Thì ra là vì Tinh Qua.”

“Cô... Chị đã gặp anh em rồi sao?” Tinh Thuần cẩn thận hỏi chuyện.

Ánh mắt Hề Mạn tràn ngập vẻ phong tình, cô ta nhìn về phía chiến trường: “Có thấy mấy cây cột sau đám huyết tộc phương Tây kia không?”

Tinh Thuần nhìn về phía đó, ở sau lưng đám huyết tộc phương Tây có mấy cây cột. Cây cột được làm từ bùn đất, có huyết tộc đứng ở bên trên, không có gì kỳ quái cả.

“Tinh Qua ở trong một những cây cột đó.”

Tinh Thuần kinh ngạc nhìn Hề Mạn. Hề Mạn vẫn cười đầy quyến rũ như cũ: “Tôi cũng không ngờ hắn sẽ vì cô bé mà cam tâm tình nguyện bị chôn vào trong cây cột đó. Cô bé có biết huyết tộc bị chôn vào trong đó rồi, lúc đi ra sẽ có bộ dạng thế nào không?”

“Thế nào... Bộ dạng thế nào?” Tinh Thuần run rẩy hỏi.

“Cô bé sẽ nhanh chóng nhìn thấy thôi.” Mưa hoa quanh Hề Mạn càng lúc càng dày đặc, bọc lấy cô ta đi về phía chiến trường.

Đúng lúc cô ta vừa nhảy xuống chiến trường, trong đám huyết tộc phương Đông, mấy người ở trong lâu đài cổ lập tức hiện thân. Những huyết tộc có địa vị cũng xuất hiện, đứng thành một nhóm với Hề Mạn. Các huyết tộc còn lại thì lùi về sau, dường như chuẩn bị có hành động lớn nào đó.

Bóng tối bao phủ lên huyết tộc phương Tây, bọn họ nhanh chóng lui về sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.