“Cô có định giết hay không thế?” Thời Sênh nhìn Adele một cách nóng ruột.
Sắc mặt bà Trì tái nhợt, đầu tóc được chăm sóc kỹ càng giờ rối bù như tổ quạ, nhìn vô cùng xơ xác.
“Cô không phải con gái của tôi, vậy con gái của tôi đâu?” Bà Trì nhìn Thời Sênh, cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm làm bà ta không thể bình tĩnh được. Bà ta quát lên với Thời Sênh: “Con gái của tôi đi đâu rồi?”
Thời Sênh lại vung thiết kiếm, giọng đầy xa xôi: “Chết rồi chứ sao, chẳng phải lúc nhảy lầu đã gọi điện cho các người. Tòa nhà cao như thế, bà cảm thấy cô ta có thể sống được à?”
Bà Trì bị những lời nói của Thời Sênh làm cho tái mặt.
Tầng mười...
“Vậy... Vậy cô là ai? Tại sao cô lại giống nó như thế hả? Cô là ai? Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Bà Trì bị huyết tộc xung quanh dọa cho sợ mất hồn mất vía.
Những người này có phải do con ranh chết tiệt kia mời tới diễn kịch không?
Nhưng mà thi thể trên mặt đất... quá nhiều rồi!
Máu kia hình như đều là máu thật cả thì phải?
Những ánh mắt đói khát kia rõ ràng không phải diễn kịch, bọn họ thật sự muốn ăn thịt bà ta.
“Thân thể này vốn dĩ là của Trì Tây, đương nhiên tôi phải giống cô ta rồi.” Thời Sênh dừng một chút, “Bà có thể hiểu là mượn xác hoàn hồn đi.”
Mượn xác hoàn hồn ư?
Làm sao có thể chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2403947/chuong-1884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.