Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên Hề Mạn gặp Lương Việt là khi hắn 15 tuổi.

Lúc đó, Lương gia vẫn là gia tộc thợ săn quỷ hút máu vô cùng khổng lồ, cấp bậc nghiêm ngặt, có tôn ti trật tự.

Lương Việt là cậu cả của Lương gia.

Đó là lần đầu tiên Lương Việt theo trưởng bối trong tộc ra ngoài săn huyết tộc tùy ý hút máu con người.

Đó là một đội huyết tộc nhỏ, bọn họ bị vây ở một chỗ.

Bởi vì khẩn trương nên Lương Việt bị một tên huyết tộc bắt đi. Tên huyết tộc đó bị thương nên muốn uống máu để hồi phục thể lực. Đáng tiếc là, tên huyết tộc đó lại xâm nhập đúng vào phạm vi cái cây mà Hề Mạn đang nghỉ ngơi.

Thiếu niên bị huyết tộc đè chặt xuống đất, đôi mắt trừng lớn, vừa lúc có thể nhìn thấy bóng người lửa đỏ đang nằm bên trên, cùng với những lọn tóc màu vàng kim chảy dài theo những cành lá cây.

Hề Mạn bị tiếng động đánh thức, trở người nhìn xuống dưới, ánh mắt đột nhiên không kịp đề phòng mà tiến thẳng vào mắt thiếu niên.

Hề Mạn đã gặp rất nhiều loại người, đẹp, xấu, nhưng không ai có thể cho cô ta cảm giác kia.

Cô ta nhảy từ trên cây xuống, những cánh hoa tường vi lặng lẽ rơi theo. Tên huyết tộc đang đè trên người thiếu niên bị những cánh hoa tường vi rơi lên người dọa cho sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Hề Mạn.

“Làm ồn ào tới ta.” Âm thanh của Hề Mạn rất dụ hoặc, xuyên thấu qua màn mưa hoa đang rào rào trút xuống, lọt vào tai tên huyết tộc kia.

Tên huyết tộc sợ tới mức lăn xuống khỏi người thiếu niên kia, sau đó xoay người chạy mất.

Hề Mạn không đuổi theo tên huyết tộc kia mà rũ mắt nhìn thiếu niên, cười duyên nâng cằm hắn lên: “Anh trai nhỏ nhìn cũng được đấy nhỉ.”

Trong mắt Lương Việt có vẻ hơi sợ hãi: “Cô... cô là ai?”

Hề Mạn kéo cằm hắn sang trái rồi phải để quan sát: “Tên tôi là Hề Mạn, người cứu mạng cậu, không biết cậu có muốn lấy thân báo đáp không?”

Lương Việt biết cô không phải là người. Con người không bao giờ có thể khiến cho tên huyết tộc kia chưa nói lời nào đã chạy mất xác như thế. Hoa tường vi bay đầy trời này nữa, gần như đã chứng minh thân phận của cô ấy, đây là một huyết tộc.

Còn là huyết tộc có địa vị rất cao.

“Sao, anh trai nhỏ có muốn lấy thân báo đáp không hả?” Hề Mạn đột nhiên ghé sát vào hắn.

Lương Việt đâm dao găm trong tay mình ra, Hề Mạn hơi kinh ngạc, nhanh nhẹn đè hắn xuống đất, cưỡi lên người hắn. Con dao găm được làm từ nguyên liệu đặc biệt cũng rơi sang một bên.

“Vậy mà lại là thợ săn quỷ hút máu.” Giọng Hề Mạn đột nhiên lạnh lẽo hơn, “Tuổi còn trẻ thế mà đã ra ngoài, không sợ bị ăn thịt à?”

Lương Việt bị đè xuống với tư thế này thì cực kỳ xấu hổ: “Muốn chém muốn giết tùy ý cô.”

Hề Mạn kéo góc áo Lương Việt lên, bên trên đó thêu một chữ Lương màu đen.

Cô nhẹ hừ một tiếng: “Người của Lương gia, ta cũng không dám giết tùy tiện đâu.”

Hề Mạn không dám tùy tiện giết người của Lương gia, nhưng cô lại bắt Lương Việt đi.

Cô cũng chẳng làm gì Lương Việt cả, chỉ là muốn để Lương Việt biểu diễn một chút bản lĩnh của Lương gia, nhưng mà lúc đó Lương Việt mới chỉ học xong phần lý thuyết, quá ít kinh nghiệm thực tiễn nên căn bản không có gì để biểu diễn cả.

Hề Mạn nhốt hắn mấy ngày, hết hứng thú liền thả hắn về.

Lúc Lương Việt được thả ra còn thấy khó tin, “Cô cứ thế thả tôi về sao?”

Hề Mạn mặc váy đỏ rực, đường xẻ chạy lên tận bắp đùi. Cô đong đưa cái chân dài, cười xinh đẹp quyến rũ, lại dùng ngón tay chải lại mái tóc vàng: “Nếu anh trai nhỏ muốn ở lại làm đồ ăn của tôi thì tôi cũng hoan nghênh mà.”

Lương Việt sợ tới mức quay đầu chạy luôn.

Đó là lần đầu tiên Hề Mạn gặp Lương Việt.

Lần thứ hai là ba năm sau, Lương Việt mười tám tuổi.

Thiếu niên 15 tuổi năm đó đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có thể tự mình đảm đương trách nhiệm, dẫn dắt người của Lương gia đuổi bắt rất nhiều huyết tộc làm việc ác.

Trong rừng cây, Hề Mạn với một thân lễ phục đỏ như lửa và mái tóc vàng óng ả vô cùng chói mắt. Lương Việt nhìn thấy cô đầu tiên, cũng nhớ lại hồi ức không vui ba năm về trước.

Hề Mạn dựa vào một thân cây, che chắn cho huyết tộc kia ở sau lưng mình: “Ba năm không gặp không ngờ anh trai nhỏ đã mạnh dữ rồi nha.”

Hề Mạn lại một lần nữa bắt sống Lương Việt.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?” Lương Việt bị trói ở trên cây. Hề Mạn đi qua đi lại trước mặt anh ta, làn váy đong đưa, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp.

Hề Mạn dừng lại, chống cằm tự hỏi: "Ừ... Tôi cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa? Hay là anh trai nhỏ thử nói xem, tôi có thể làm gì đi?”

Lương Việt nghẹn họng.

Hắn 18 tuổi, đã không còn là thiếu niên 15 tuổi vô tri nữa, hắn hỏi: “Cô và Lương gia có thù oán gì?”

Hề Mạn đáp: “Hình như không có.”

“Nếu không có thù, Lương gia cũng không làm trái với quy tắc là kẻ địch của huyết tộc các cô, vì sao cô cứ năm lần bảy lượt bắt tôi như thế hả?” Giọng Lương Việt nghe đầy oán giận.

“Buồn chán thôi.”

Lương Việt thật sự không biết phải nói cái gì.

Hề Mạn trói Lương Việt rất lâu, cô vẫn không làm gì hắn, chỉ nói chuyện với hắn hết ngày này sang ngày khác mà thôi.

Lương Việt chưa từng nhìn thấy Hề Mạn hút máu, cho dù hắn có ý đồ chạy trốn, làm mình bị thương thì cô cũng chưa từng lộ ra vẻ khát máu. Cô không giống những huyết tộc khác.

Đến tận khi người của Lương gia tìm tới, Hề Mạn mới thả hắn đi.

Đó là lần thứ hai Hề Mạn và hắn có dây dưa với nhau.

Lần thứ ba là bốn năm sau, Lương Việt 22 tuổi.

Đàn ông Lương gia qua 20 tuổi đã có thể hành động đơn độc.

Hề Mạn gặp hắn ở quán ăn đêm... Không đúng, lúc đó hẳn là quán nhạc, cô đứng trên lầu hai, nhìn hắn cùng một cô gái ôm ấp quấn quýt, cuối cùng rời đi. Hề Mạn cũng đi theo một cách ma xui quỷ khiến.

Đó là lần đầu tiên Hề Mạn thấy Lương Việt giết huyết tộc, động tác thuần thục, ra chiêu tàn nhẫn.

“Giờ thì đã giống với thợ săn quỷ hút máu rồi.” Hề Mạn lên sân khấu lúc nào cũng kèm mưa hoa tường vi. Lúc mưa hoa trút xuống, Lương Việt đã biết người tới là ai, càng đừng nói tới giọng nói độc đáo của cô.

“Cô đúng là âm hồn không tan.” Lương Việt nhìn Hề Mạn, vẻ mặt không hiểu là chán ghét hay thế nào nữa.

Hề Mạn giẫm lên những cánh hoa tường vi đầy trên đất, đi tới trước mặt Lương Việt, nụ cười vẫn vô cùng quyến rũ, ánh mắt như có thể câu hồn phách của người khác. Cô khẽ đáp: “Anh trai nhỏ sợ tôi sao?”

“Tại sao tôi phải sợ cô chứ?” Lương Việt nhìn thẳng vào Hề Mạn không một chút yếu thế nào.

“Không biết nữa, bọn họ đều sợ tôi.” Hề Mạn trả lời như thế.

“Tôi không giống những người đó.”

Lương Việt quanh năm đánh nhau với huyết tộc nên trên người cũng đã có mấy phần khí thế. Hề Mạn đột nhiên cảm thấy hắn rất thú vị, vì thế bắt đầu xuất hiện bên cạnh hắn nhiều hơn, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn giúp hắn bắt huyết tộc nữa.

Ân oán với Cảnh Mộ cũng kết từ lúc đó.

Tuy nói Lương Việt giết huyết tộc phạm tội, nhưng nếu có huyết tộc vô tội đi chung với huyết tộc phạm tội thì hắn cũng chẳng buông tha, vì thế Cảnh Mộ mới tìm tới Lương Việt.

Cảnh Mộ và Lương Việt không nói được bằng lời nên lập tức vung tay đánh nhau. Hề Mạn giúp Lương Việt, tuy rằng đánh không thắng được Cảnh Mộ nhưng cũng không thua.

Cảnh Mộ là một người rất cố chấp, hắn năm lần bảy lượt cản trở Lương Việt. Hề Mạn vốn cũng chẳng có giao thoa gì với hắn, nhưng vì chuyện này mà rất ngứa mắt với Cảnh Mộ.

Cảnh Mộ lúc nào cũng nói bên tai cô rằng qua lại với con người sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Có lẽ lời này đã đả kích Hề Mạn. Từ đó, cô nàng Hề Mạn thần kinh lúc nào cũng tìm Cảnh Mộ sinh sự. Đặc biệt là mỗi khi Cảnh Mộ qua lại thân thiết với con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.