Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, một đường lửa tóe lên chạy thẳng xuống dưới làm cho một đám đi đằng sau nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đây là phá núi à?
Cơ quan dù có lợi hại thế nào thì cũng chẳng chịu nổi sự hủy diệt của người ta.
Thật quá bạo lực!
Người bố trí cơ quan này sẽ khóc ngất mất thôi.
Hai tay Vô Ảnh gối ở sau đầu, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người thiếu nữ.
Muốn quên đi một người rất khó.
Phải nhớ kỹ một người lại rất dễ dàng.
Cô ấy cứ xông tới không hề phòng bị như thế, giống như một cánh chim mỏi tìm về cái tổ quen thuộc vốn có của mình.
Vô Ảnh lắc đầu, lặng lẽ cười, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy.
Cơ quan này được bố trí suốt từ đỉnh núi xuống tới chân núi. Công trình lớn như thế này, không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được. Sợ là người bắt cóc các đại môn phái đã có chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
“Những cơ quan này thật tinh vi...” Có người khẽ thảo luận với nhau.
Trong võ lâm, hầu như mọi người đều dùng kiếm giao lưu, những kỹ năng khác đều được coi là bàng môn tà đạo, thuật cơ quan cũng không phải ngoại lệ.
“Ngoại trừ người của Lưu Quang Môn, trong chốn giang hồ hẳn là chẳng còn ai tinh thông thuật cơ quan như thế nữa.” Trong bóng tối, cũng không biết ai là người lên tiếng nói câu này.
Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều không tự chủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2403909/chuong-1902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.