Chương trước
Chương sau
Lúc Vọng Thư tỉnh lại thì phát hiện trong lòng mình đang có một người, hông bị chân cô chặn ngang, cả người hắn trở thành một cái gối ôm khổng lồ.

Cô ấy ngủ từ lúc nào thế?

Vọng Thư mơ hồ suy nghĩ một hồi lâu, tối hôm qua...

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Vọng Thư đau khắp mình mẩy, nhưng trống rỗng trong đầu nhanh chóng được lấp đầy, sắc mặt hắn đỏ ửng lên. Hắn cảm giác giờ mình đang ôm một cái bếp lò khiến cho cả người hắn đều nóng ran.

Bình tĩnh, bĩnh tĩnh.

Vọng Thư cố gắng hít sâu, bình phục trái tim đang xao động không ngừng.

Người trong lòng đột nhiên động đậy. Cô cọ vào cổ hắn và hướng lên trên, cánh môi mềm mại dán vào hầu kết của hắn, mỗi một hơi thở đều phả thẳng vào cằm. Trong đáy mắt Vọng Thư xuất hiện sự đấu tranh, hắn có nên cầm thú một chút không nhỉ?

Đúng lúc Vọng Thư ra quyết định sẽ cầm thú một chút thì người trong lòng lại đột nhiên mở bừng mắt ra.

Gương mặt gần trong gang tấc, Thời Sênh chớp mắt, mặt không có biểu tình gì một hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Huynh chọc vào ta rồi.”

Vọng Thư đột nhiên xoay người, bọc chăn lăn vào trong.

Trên người Thời Sênh chợt lạnh. Cô ngáp một cái rồi xuống giường, thong thả ung dung mặc xong quần áo của mình: “Tối hôm qua lúc ta giúp huynh, sao không thấy huynh thẹn thùng gì chứ, giờ lại tỏ ra thẹn thùng là sao hả?”

Tuy rằng hắn thẹn thùng rất đáng yêu.

“Ta có bảo...” Nàng hỗ trợ ta đâu.

Tầm mắt của Vọng Thư đảo loạn, ráng mây đỏ trên mặt không làm cách nào xua đi được.

Thời Sênh mặc áo khoác vào. Vọng Thư đột nhiên hỏi: “Thành chủ, tại sao nàng... không muốn?”

Thời Sênh phiền nhất vấn đề này, ai bảo cô không muốn chứ?

Con mẹ nó rõ ràng người không muốn là anh!

Ông không gánh cái tội này nhé!

Nhưng sợ hắn nghĩ lung tung, cô không thể không tìm cách giải thích cho hắn vừa lòng.

Vất vả lắm mới đánh tan được sự nghi ngờ của hắn thì cũng đã tới trưa. Vọng Thư lấy cớ người không khỏe nên không muốn xuống lầu. Bảo mẫu Sênh chỉ có thể xuống mang đồ ăn lên cho hắn mà thôi.

...

Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra. Thời Sênh không nhìn thấy Nguyễn Chỉ Mạt nhưng lại gặp được mấy kẻ muốn cướp thiết kiếm. Thời Sênh đánh nhau với bọn họ một trận rồi đổi chỗ ở khác. Đám người đó không tìm thấy cô nên mới yên tĩnh lại

Trong thành cũng không có chuyện lớn gì xảy ra, rất nhanh đã tới ngày tổ chức hôn lễ của cháu gái vị đại quan kia.

Theo lý thuyết, chắc chắn lúc này sẽ có chuyện xảy ra.

Rốt cuộc lúc trước đã trải nhiều thảm như thế, chẳng phải là chờ lúc này lên diễn sao?

Nhưng mà từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hôn lễ, mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhưng ngày hôm sau, cô liền nghe nói tân nương tử vốn nên được gả đi xa rồi thì lại được tìm thấy ở dưới gầm giường trong phủ, đã chết.

Đại quan tức giận, sai người đuổi theo đội ngũ đưa dâu.

Một ngày qua đi thì sao còn đuổi kịp được nữa, cuối cùng bọn họ chỉ tìm được đội ngũ đưa thân và tân lang bị giết, toàn bộ hiện trường như bị thổ phỉ đánh cướp vậy.

Đại quan liền lập tức phát lệnh truy nã, đối tượng truy nã chính là Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn.

Thời Sênh đứng trước lệnh truy nã nhìn một hồi lâu. Vọng Thư không biết cô đang làm gì, thấy người càng lúc càng tới nhiều thì không thể không lên tiếng: “Thành chủ, xem đủ rồi thì chúng ta có thể đi được chưa?”

Bức vẽ này có gì mà đẹp đâu chứ?

“Vẽ quá xấu.” Thời Sênh rung đùi đắc ý.

Bớt của nữ chính người ta đã mất từ lâu rồi, giờ chính là một đại mỹ nhân, nhưng bức vẽ này thì đang vẽ con quỷ nào đây chứ, không thể hiểu nổi những kẻ có thể dựa vào bức vẽ này mà nhận ra người được.

Quả thực là thiên tài.

Vọng Thư: “...” Nàng mất công xem nửa ngày chỉ để nói rằng người ta vẽ quá xấu thôi sao?

Thời Sênh xoay người, nở nụ cười âm trầm: “Chuyện này thú vị rồi đây.”

Nữ chính và nam chính bị đuổi giết, cuối cùng là tẩy trắng vả mặt, một tuồng kịch rất tuyệt, không xem thì quá làm tác giả thất vọng rồi.

“Là chơi vui.” Vọng Thư nhìn một đám người mặc đồ trắng đang đi tới, “Thành chủ, bây giờ chúng ta chạy còn kịp không?”

Tử Vi công tử dẫn người của Tử Vi sơn trang tới với thế như vũ bão.

“Chạy gì chứ hả? Đánh!” Thời Sênh móc kiếm ra, đám người này cứ thích dây dưa không dứt.

“Là Thanh Diên!”

Thời Sênh vừa lấy kiếm ra, bên cạnh liền có người hét lớn một tiếng.

“Thanh Diên ở đâu?”

“Bên đó, bên đó, nhanh lên!”

“Thanh kiếm ở trong tay cô ta, xông lên!”

Thời Sênh: “...”

Mẹ kiếp!

Bọn người này chỉ nhận kiếm không nhận người đúng không?

Bọn thiểu năng trí tuệ này!

Tử Vi công tử còn chưa kịp tới gần thì đã bị một đám người ào lên ngăn lại. Thời Sênh và Vọng Thư bị vây ở giữa. Tử Vi công tử giẫm lên một cành trúc rồi phi thân bay lên, lọt vào giữa vòng vây.

“Là Tử Vi công tử...” Người của Tử Vi sơn trang ưa dùng độc, những người này sợ chết lên lập tức lùi về sau một đoạn.

Những người này biết thức thời, Tử Vi công tử cũng bớt được phiền toái. Hắn nhìn về phía Vọng Thư, “Vô Ảnh, kiếm Nghê Uyên đang ở đâu?”

“Thành chủ, đưa cho hắn đi.” Vọng Thư nói một cách sảng khoái.

Tử Vi công tử đột nhiên nhíu mày. Hắn sảng khoái như thế thì chắc chắn là có vấn đề rồi.

Thời Sênh lấy kiếm Nghê Uyên bị chặt gãy từ trong không gian ra, ném về phía Tử Vi công tử.

Hai đoạn kiếm Nghê Uyên gãy rời được Tử Vi công tử đón lấy. Nhìn rõ hai đoạn kiếm, hắn suýt chút nữa nôn ra máu.

“Đó là kiếm Nghê Uyên ư? Sao lại gãy rồi?”

“Sao kiếm Nghê Uyên lại gãy rồi chứ...”

“Hơn nữa lúc trước Quỷ Khốc cũng đã bị hủy rồi, giờ chỉ còn lại mỗi Phong Ngân mà thôi.”

Đám người ồn ào bàn tán, Quỷ Khốc đã bị hủy, giờ kiếm Nghê Uyên bị hủy cũng không phải chuyện gì đáng kỳ quái nữa. Hơn nữa, hai thanh kiếm này dường như đều bị thành chủ Tử Linh Thành hủy diệt.

Vì thế...

Mọi người nhìn thiết kiếm trong tay Thời Sênh, vô cùng hưng phấn, thanh kiếm kia còn lợi hại hơn cả Quỷ Khốc và Nghê Uyên nữa.

Tử Vi công tử siết chặt hai đoạn kiếm gãy, lúc này đại khái là thực sự muốn giết chết Vọng Thư và Thời Sênh. Thảo nào lại nói đưa cho hắn sảng khoái như thế, mẹ kiếp, kiếm gãy thì làm được gì chứ?

“Thanh toán xong.” Vọng Thư tặng kèm cho Tử Vi công tử một nụ cười xán lạn.

Tử Vi công tử: “...” Thanh toán xong cái rắm!

“Ngươi lợi dụng ta tìm Nghê Uyên cho ngươi, ta trả cho ngươi một thanh kiếm Nghê Uyên gãy, rất công bằng.” Vọng Thư nói.

“Vô Ảnh! Ta và ngươi không đội trời chung.” Sắc mặt Tử Vi công tử đột nhiên trở nên âm trầm.

“Người không đội trời chung với ta nhiều lắm.” Vọng Thư tỏ vẻ không quan tâm. Người hắn đắc tội đâu có ít, thêm một người cũng chẳng tính là nhiều.

Ngực của Tử Vi công tử phập phồng mấy cái. Hắn đột nhiên bắn về phía Vọng Thư. Vọng Thư kéo Thời Sênh chạy lẩn vào trong đám người bên cạnh, trở tay dùng nội lực thúc đẩy đám người, bảy tám tên lập tức đánh về phía Tử Vi công tử.

Người qua đường vô tội bị cuốn vào: “...”

Tại sao các ngươi đánh nhau mà bọn ta lại bị thương chứ hả?

Tuy rằng bọn họ cũng định cướp kiếm thật, nhưng chẳng phải còn chưa cướp sao?

Tử Vi công tử thô bạo hất bay mấy người ra, nhưng sau đó lại có một đám người khác nhào lên, chờ hắn thoát ra khỏi đám người thì Vọng Thư và Thời Sênh đã mất tăm mất tích từ lâu rồi.

Suýt chút nữa Tử Vi công tử liền hạ độc chết đám người này luôn.

Ban đầu, Vô Ảnh còn chịu khống chế, bị hắn kích động một tí là sẽ đi theo hướng mà hắn muốn, nhưng từ khi hắn quen biết thành chủ Tử Linh Thành thì hết thảy không thể khống chế được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.